Đặt Bạch Tử Hoa ngồi cẩn thận vào trong xe, Đường Gia Thiên nhẹ nhàng chính lại quần áo cho cô rồi mới lên xe rời đi. Trên đường đi cả hai đều im lặng, không ai mở miệng ra nói một câu. Đến bệnh viện, Đường Gia Thiên lại vòng sang bên nhấc bổng Bạch Tử Hoa lên. Chân dài bước thẳng vào phòng của Trần Nhuận Phong. - Gia Thiên, cậu vẫn vậy....! Không để Trần Nhuận Phong nói hết câu, Đường Gia Thiên liền chen ngay vào: - Cậu đừng phí lời nữa, mau khám cho cô ấy. Tôi thấy vết thương của cô ấy không nhẹ đâu. Trần Nhuận Phong nhíu mày, nhìn một lượt người con gái đang ở trong vòng tay của Đường Gia Thiên, anh khẽ nhíu mày: - Được rồi, cậu đưa chị ấy vào bên trong đi. Tôi đi lấy đồ. Đặt Bạch Tử Hoa lên giường, Trần Nhuận Phong bước đến, cất lời: - Chị cởi đồ ra đi. Nghe đến đây thôi, cả Bạch Tử Hoa và Đường Gia Thiên đều tròn mắt nhìn chằm chằm Trần Nhuận Phong. Biết hai người này lại suy nghĩ linh tinh, bậy bạ rồi, Trần Nhuận Phong thở dài: - Vết thương ở bên trong cách một lớp áo thế kia hai người muốn tôi kiểm tra kiểu gì chứ? Đường Gia Thiên nắm chặt bàn tay lại, anh lạnh lùng kéo mạnh chiếc rèm cửa ngăn cách chỗ giường khám và chỗ làm việc của Trần Nhuận Phong. Tuy tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Thật khó chịu. Trần Nhuận Phong nhìn chiếc rèm cửa mà đau xót không thôi. Rồi quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười. Một lúc sau, sau khi xử lý vết thương của Bạch Tử Hoa xong, Trần Nhuận Phong đưa cho Bạch Tử Hoa một bộ đồ mới rồi bước ra ngoài. Nhìn hình ảnh Đường Gia Thiên đang đứng hút thuốc ở bên ngoài ban công, Trần Nhuận Phong tay đút túi áo bước ra. Làn khói trắng của thuốc khiến cho gương mặt đầy sự lạnh lùng của Đường Gia Thiên càng trở nên bí hiểm. - Lâu lắm rồi mới thấy cậu hút thuốc đấy. Có tâm sự sao? Đường Gia Thiên như không để ý đến lời nói của Trần Nhuận Phong, thản nhiên thả một làn khói trắng vào không trung. - Cô ấy sao rồi? - Chị ấy không sao. Vết thương có hơi sâu một chút nhưng bôi thuốc đầy đủ sẽ không để lại sẹo đâu. Cần vệ sinh vết thương cẩn thận nữa, tránh bị nhiễm trùng. - Ừm. - Đường Nhẫm biết chuyên rồi à? Lại một lần nữa, bầu không khí trở nên im lặng. Đúng lúc này, cánh cửa phòng khám của Trần Nhuận Phong mở ra, Bạch Ngọc tung tăng cầm hộp cơm vào: - Anh à, em mang bữa khuya cho anh này. Vừa nghe thấy giọng của Bạch Ngọc thôi, Trần Nhuận Phong đã giật mình, thẳng tay giật lấy điếu thuốc đang hút dở của Đường Gia Thiên ra vất xuống đất rồi dập nát. Đường Gia Thiên tròn mắt nhìn Trần Nhuận Phong như không thể tin vào những hành động mà anh làm. Trần Nhuận Phong thấy Đường Gia Thiên có biểu hiện như vậy liền đưa tay bịt miệng anh lại, tay còn lại đưa ngón trỏ lên miệng như ra hiệu anh im lặng. Đẩy Đường Gia Thiên vào chỗ khuất, Trần Nhuận Phong phủi phủi quần áo rồi lấy lọ nước hoa nhỏ luôn mang theo bên mình ra xịt xung quanh cho bay mùi thuốc. Những hành động này, Trần Nhuận Phong làm nhanh như chớp vốn không thể để cho Đường Gia Thiên kịp hiểu có chuyện gì. Xong xuôi, anh mới mở cửa bước vào: - Anh bảo bao nhiêu lần rồi, muộn này cứ đến đây lỡ có chuyện gì thì sao? Bạch Ngọc nhu cảm thấy có điềm liền nhíu mày, lại gần Trần Nhuận Phong. Đưa mũi hít hít vài cái rồi cau mày: - TRẦN NHUẬN PHONG, anh dám lén hút thuốc? Trần Nhuận Phong liền giật mình, anh đã cẩn thận như vậy rồi sao cô vẫn phát hiện ra chứ? Mà anh nào có hút đâu, chỉ đứng cạnh khói thuốc của Đường Gia Thiên nên bị ám mùi thôi mà. - Anh.....anh không có...! Đang định đập cho Trần Nhuận Phong một trận thì từ ngoài ban công, Đường Gia Thiên tay đút túi quần, ung dung bước vào: - Hình như có sự nhầm lẫn gì rồi. Tôi mới là người hút, Trần Nhuận Phong không có tội gì đâu. Bạch Ngọc nhìn thấy Đường Gia Thiên không khỏi ngạc nhiên: - Sao anh lại ở đây? - Tôi có chút chuyện đến tìm Nhuận Phong, chả lẽ không được sao? - À....không....! Đường Gia Thiên khẽ nhún vai rồi bước vào bên trong chiếc giường của Bạch Tử Hoa đang ở. Trần Nhuận Phong nhìn theo bóng anh khẽ nhíu mày "đúng là người không có gia đình, chả hiểu luật gì cả." Bạch Ngọc vỗ nhẹ vào vai Trần Nhuận Phong, khẽ hỏi: - Đêm hôm, hai người con trai ở cùng nhau liệu có an toàn không vậy? Trần Nhuận Phong nhíu mày: - Ý em là sao? - À....không có gì? Em hỏi vu vơ vậy thôi. Bước vào trong, thấy Bạch Tử Hoa đang ngồi im lặng trên giường, Đường Gia Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô: - Sao vậy? Không dám ra bên ngoài à? Bạch Tử Hoa quay sang nhìn anh khẽ mỉm cười: - Ừm. Để Tiểu Ngọc biết chuyện chắc chắn con bé sẽ rất lo lắng. Đường Gia Thiên nhìn khuôn mặt có chút u buồn của cô, anh liền ôm chặt cô vào trong lòng, tay vuốt nhẹ sống lưng cô thỏ thẻ: - Anh xin lỗi, khiến em phải chịu nhiều tổn thương rồi. Xin lỗi em. ..........! Tại Đường gia, nơi đây giờ chẳng khác gì vừa có một cơn bão quét qua. Đồ đạc đổ vỡ nằm ngổn ngang khắp trên màn đất. Vừa bước vào trong thôi cái cảm giác lành lạnh sống lưng liền bao trùm cả cơ thể. Tại giảng đường, Đường Nhẫm ung dung ngồi trên chiếc ghế ở giữa trung tâm, bên dưới là tất cả người giúp việc, ba vị phu nhân đang quỳ rạp trên nền đất. - Nói, trong số các người ai đã biết chuyện này?.