Đang ngồi trong phòng đọc sách, Đường Nhẫm từ đâu hùng hổ xông vào, khuôn mặt ông ta vô cùng tức giận. Đi thẳng về phía Bạch Tử Hoa, ông ta hung hăng kéo cô ngã xuống dưới nền đất. Theo sau ông ta là Mộc Hàm, nhìn có vẻ bà ta đang đắc ý lắm. Bạch Tử Hoa ở dưới đất, cơ thể vì bị ngã từ trên giường mà vô cùng đau nhức. - Lão gia....có chuyện gì vậy chứ? Đường Nhẫm cúi xuống, tát mạnh một cái vào bên má phải của Bạch Tử Hoa, ông ta phẫn nộ nói lớn: - Bạch Tử Hoa thật không ngờ, cô lại là ả đàn bà đê tiện đến như vậy. Dám ngang nhiên ngoại tình trước mặt tôi sao? Chẳng lẽ Đường gia vẫn không thể thoả mãn như cầu của cô sao? Bạch Tử Hoa như không tin vào đôi tai của mình. Sao Đường Nhẫm có thể biết được chuyện này chứ? Quay mặt sang nhìn Mộc Hàm cô dường như đã đoán chắc được chuyện vừa xảy ra là do ai rồi. Bạch Tử Hoa mạnh mẽ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Đường Nhẫm: - Lão gia, tôi biết tôi làm vậy là sai trái, là dơ bẩn, nhưng lão gia mong ông tha thứ cho tôi. Ông muốn đánh muốn mắng gì thì tuỳ ông nhưng xin ông, tôi muốn ly hôn. Đường Nhẫm tức giận, chỉ tay thẳng mặt Bạch Tử Hoa: - Ả đàn bà đê tiện này. Cô dám ngang nhiên yêu cầu Đường Nhẫm tôi? Cô là chán sống rồi đúng không? Mau nói đi, người đàn ông cùng cô ngoại tình là ai? Bạch Tử Hoa cui mặt không đáp. Mộc Hàm thấy vậy liền thêm vào: - Bạch Tử Hoa, ta thật không thể ngờ em là người như vậy đấy. Đường gia đối xử đâu có tệ với em, giờ em lại làm ra chuyện như này, em xem có xứng đáng với tất cả mọi thứ mà chúng ta cho em không? Bạch Tử Hoa nắm chặt bàn tay lại, cô nuốt nước mắt vào trong lòng. Ngay lúc này cô phải thật mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ cho hạnh phúc của chính mình. - Lão gia, Đại phu nhân.....tôi xin lỗi......! Đường Gia Thiên vừa từ công ty về đến nhà, mới đặt chân vào cửa thôi anh đã nghe tiếng người giúp việc trong nhà bàn tán xôn xao rồi: - Cậu thấy có kinh không? - Tôi không thể ngờ được Ngũ phu nhân là người như vậy đấy. - Giờ còn không tin gì nữa chứ, không phải cô ta đã tự thừa nhận rồi sao? Nghe đến đây thôi, một cảm giác bất an bao trùm lấy tâm trí anh, vội vã bước vào hỏi một trong những người giúp việc có mặt ở đó: - Có chuyện gì vậy? Người giúp việc bị hỏi liền giật mình, sợ hãi trả lời: - Thưa thiếu gia, ngũ phu nhân bị bắt ngoại tình. Lão gia đang phạt cô ấy ở giảng đường ạ. Đường Gia Thiên vô cùng tức giận kèm theo đó là sự lo lắng đến tột cùng. Chân dài chạy nhanh đến giảng đường. ...! Tại giảng đường, Đường Nhẫm liên tục dùng doi ra quất mạnh lên người Bạch Tử Hoa. Từng dòng máu đỏ tươi tuôn ra, ướt đẫm chiếc áo ngủ trắng mỏng manh của cô. Từ những vết thương truyền đến một cảm giác đau buốt vô cùng. Đau đến thấu xương thấu thịt. Cắn răng chịu đựng, từ lúc xuống giảng đường đến giờ, Đường Nhẫm vẫn luôn miệng hỏi tên người đàn ông đã gian díu với cô nhưng dù có thế nào cô vẫn không mở miệng nói nửa câu. Ái Nhược Lam đứng bên cạnh, đau lòng vô cùng. Bà luôn miệng can ngăn, tay ôm chặt cánh tay ông: - Lão gia, tôi xin ông mà. Ông tha cho con bé, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Đường Nhẫm nào ngh lọt tai được câu nào chứ. Ông ta giờ như một con thú đang phát điên. Thẳng tay đẩy Ái Nhược Lam ngã xuống đất, ông ta tiếp tục dùng lực quất doi thật mạnh lên người Bạch Tử Hoa. Mộc Hàn và Từ Kim liền nhanh chóng tiến đến, kéo Ái Nhược Lam sang một bên, ngăn cấm cho bà đến van xin giúp cho Bạch Tử Hoa. Mộc Hàm giữ chặt cánh tay phải của Ái Nhược Lam, miệng cất lời: - Ái Nhược Lam, bà nên để yên cho lão gia xử lý đi. Chuyện này đâu có liên quan tới bà. Bà xen vào làm gì? Từ Kim đứng bên cạnh cũng nói chen vào: - Chị Hàm nói đúng đấy, chị Lam này, cô ta làm gì thì tự cô ta chịu. Ngoại tình không phải là một chuyện tốt đẹp gì đâu. Để lão gia xử lý ả ta. Ái Nhược Lam vùng vẫy trong sự vô vọng, đôi mắt đỏ mọng chứa đầy nước nhìn về phía Bạch Tử Hoa: - Không phải, không phải như các người nghĩ đâu. Lão gia, mau dừng lại....! Từ ngoài cánh cửa của giảng đường, giọng nói lạnh lùng, đầy sự oai nghiêm của Đường Gia Thiên vang lên: - Đường Nhẫm, như vậy đủ rồi đấy. Mau dừng lại cho tôi. Vừa nói, chân dài vừa sải bước tiến lại gần Bạch Tử Hoa. Đường Nhẫm nghe anh nói liền ngưng lại động tac, nhưng khuôn mặt vẫn thể hiện rõ sự căm hận. Ông ta vô cùng ghét người đàn bà của mình phản bội ông ta, dù có giết chết ông ta cũng sẽ không bao giờ để chuyện này lọt ra bên ngoài. Bạch Tử Hoa ngước đôi mắt sang nhìn anh. Không hiểu sao, khi anh chưa xuất hiện, cô có thể mạnh mẽ mà không khóc nhưng khi nhìn thấy anh nước măt lại bất giác tuôn trào. Cô cảm thấy tủi thân vô cùng. Từng bước, từng bước tiến tới, cởi bỏ chiếc áo vest ra, khoác lên người Bạch Tử Hoa, rồi cúi xuống nhấc bổng cô lên dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Đường Nhẫm cau mày nhìn anh: - Đường Gia Thiên, con đang làm cái trò gì vậy hả? Có dừng lại không? Đường Gia Thiên vẫn giữ thái độ lạnh lùng như cũ, anh thẳng thắn đáp: - Đường Nhẫm, nếu ông muốn động vào người phụ nữ của tôi thì trước hết phải bước qua xác tôi, hiểu chứ?.