Chỉ mới nhìn thoáng qua biểu hiện của Vạn Hoàng, khoé môi Kim Mạn Linh nở nụ cười nhẹ. Bước đến bên cạnh, dùng tay bắt mạch cho anh ta. Trông cô giờ thật giống với những vị bác sĩ thời xưa. Bạch Tử Hoa ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đến tuyệt mĩ của Kim Mạn Linh quên cả những việc mình phải làm. Làn da trắng tựa như tuyết, đôi môi điểm chút son màu đỏ đất càng làm tăng vẻ đẹp trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong vút khẽ chớp nhẹ. Đến bản thân Bạch Tử Hoa là con gái còn phải mê mẩn với sắc đẹp này huống hồ những người con trai khác. Vậy mà còn có người chê bai sắc đẹp này sao? Trần Nhuận Phong nhìn gương mặt thất thần của cô liền nhíu mày khó hiểu: - Chị, còn không mau hành động đi. Nghe thấy tiếng nói của Trần Nhuận Phong ngay sát bên tai mình, Bạch Tử Hoa như mới lấy lại được hồn. Nở nụ cười ngượng, chân từ từ từng bước lui dần ra phía sau lưng toan để Trần Nhuận Phong và Vạn Hoàng đánh lạc hướng của Kim Mạn Linh còn mình thì lẻn vào căn phòng bí mật kia. Nhưng ai ngờ đâu, chân phải vừa lùi lại được một bước, Kim Mạn Linh đã cười phá lên: - Hahaha....Bạch tiểu thư, cô định đi đâu vậy? Mọi người cũng thật là, tôi đã tận tâm cứu giúp mọi người như vậy thế mà mọi người lại tính gài bẫy tôi sao? Đôi chân Bạch Tử Hoa ngay tức khắc dừng lại tại chỗ. Cả ba người Bạch Tử Hoa, Trần Nhuận Phong, Vạn Hoàng đều bất động. Đến thở cũng không dám thở mạnh. Đặt bàn tay của Vạn Hoàng xuống, chỉnh lại quần áo của mình, Kim Mạn Linh đứng dậy mỉm cười: - Mọi người nghĩ rằng tôi đang giam giữ người của mọi người sao? Bạch Tử Hoa giờ phút này cũng không muốn giấu nữa. Cô thẳng thắn nói trực tiếp vào vấn đề: - Kim tiểu thư, nếu cô đã biết rồi vậy chúng tôi không giấu nữa. Đúng là chúng tôi đến đây để tìm người. Với lại không phải chúng tôi muốn nghi ngờ cô mà tại vì mọi việc làm của cô khiến chúng tôi cần phải làm sáng rõ. Kim Mạn Linh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, sâu hút của Bạch Tử Hoa mà khẽ mỉm cười. Mấy người này làm ăn cũng quá là vụng về rồi. Khi không để một bậc thầy y phi thường như cô khám cho người giả bệnh chứ? Chỉ cần nhìn sơ qua thôi cô cũng thừa biết Vạn Hoàng đã hồi phục sức khoẻ rồi. Với lại thuốc của cô không có loại độc rắn nào là không thể chữa khỏi. Huống chi Vạn Hoàng được uống những hai loại thuốc đều có sức đề kháng độc cao. - Bạch tiểu thư có bằng chứng gì để chứng minh tôi giam giữ người của cô không? Bạch Tử Hoa im lặng một chút rồi lên tiếng: - Tôi chỉ muốn xác nhận thôi....!. ngôn tình sủng - Chúng tôi muốn kiểm tra căn phòng bí mật kia của cô có được không? Nếu không tìm được người chúng tôi sẽ rời đi ngay. Theo như điều tra của chúng tôi thì quanh nơi này chỉ có ngôi nhà của cô là đáng nghi kèm theo đó là những hành động mờ ám của cô. Chúng tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu. Mong cô hợp tác. Không muốn kéo dài thêm thời gian nữa, Trần Nhuận Phong liền mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện ấy. Kim Mạn Linh mỉm cười, bước đi trước dẫn đường. Vạn Hoàng giây phút này cũng không còn tâm trạng ma đóng vở kịch nữa liền nhảy phốc xuông giường. Thấy vậy, Kim Mạn Linh quay lại nhìn: - Anh không giả bệnh nữa à? Đôi gò má Vạn Hoàng đỏ bừng nên như quả cà chua chín. Đưa tay lên gãi đầu: - T....tôi.....hết bệnh rồi mà....tuy nhiên....cơ thể vẫn còn yếu một chút...! Bạch Tử Hoa liếc nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Vạn Hoàng mà không khỏi ngạc nhiên. Tuy quen Vạn Hoàng mới được một thời gian thôi nhưng theo như Bạch Tử Hoa cô cảm nhận anh cũng thuộc tip người lạnh lùng khó gần. Vậy mà giờ đây.....khác lạ quá. Đến đứng trước cửa căn phòng bí mật, Kim Mạn Linh đưa chìa khoá vào trong ổ, nhẹ nhàng mở ra. Cánh cửa vừa được đẩy vào bên trong, trái tim của Bạch Tử Hoa liền đập loạn hết cả lên. Bước vào bên trong phòng rồi, tất cả ai cũng hết sức ngạc nhiên và vui mừng. Đúng như họ nghĩ, Đường Gia Thiên đang ở đây. Anh đang ngồi thẫn thờ trên chiếc giường lớn, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa sổ đang đóng chặt. Bạch Tử Hoa mừng rỡ chạy lại ôm chặt lấy cổ anh: - Đường Gia Thiên, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi. Cậu làm tôi lo lắm đấy có biết không hả. Trái lại với sự vui mừng của ba người là sự thờ ờ, lạnh nhạt đầy xa cách của Đường Gia Thiên. Anh khẽ nhích người, đẩy Bạch Tử Hoa ra một bên trước sự ngỡ ngàng của tất cả. Bạch Tử Hoa như không thể tin được vào việc trước mắt. Cô đã từng nghĩ đến viễn cảnh gặp lại anh nhưng đó là những khung cảnh đầy ắp màu hồng chứ không phải là như thế này. Kim Mạn Linh bước đến đứng bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh nở nụ cười nhẹ nhàng: - Bạch tiểu thư, đây là chồng tôi. Mong cô giữ phép tắc một chút. Anh ấy hơi sợ người lạ..