Không hiểu tại sao trên đường đến nhà cũ, lòng Đường Gia Thiên khó chịu vô cùng, tâm trạng thì rối bời, lo lắng không thôi nhưng anh lại hồn nhiên tự nhủ rằng "cô ta có thể phục vụ giường chiếu cho mình." Chiếc xe Rolls-Royce phóng như một tên lửa trên đường. Tại nhà cũ, Bạch Vạn nở nụ cười đê tiện, chép chép miệng: - Thân hình ngon đấy chứ. Bạch Tử Hoa à, dù mày có là con ruột tao đi chăng nữa nhưng với thân hình nóng bỏng như này làm sao tao có thể cưỡng lại chứ? Khà khà khà. Vừa nói, Bạch Vạn vừa xà tấm thân to béo xuống áp sát vào thân hình Bạch Tử Hoa. Dùng mũi hít hà mùi hương trên cơ thể cô. Lưỡi liếm quanh vùng cổ, đôi tay vuốt dọc cơ thể rồi bóp nhẹ cặp mông căng tròn đẫy đà ấy. Như chạm được đến khoái cảm, ông ta sung sướng rên lên một câu. Tháo cúc áo sơ mi, cặp bồng đào ẩn hiện đằng sau chiếc áo bra trắng khiến đôi mắt của Bạch Vạn như sáng bừng lên. - Ngon, quá ngon. Sau khi chơi chán mày xong tao sẽ giết mày nên là mày không cần phải lo sợ sự tủi nhục này đâu. Há há há. Ông ta như một gã điên dại cúi xuống hôn hít lên cổ cô rồi chuyển sang tai. Bàn tay thì sờ mó đủ chỗ. Cơn thèm khát đã lên đến tận não ông ta, giờ đây Bạch Vạn không còn biết trời đất là gì nữa, nụ cười dâm ta với khuôn mặt sung sướng khi chìm trong khoái cảm. Từ đâu, một lực kéo mạnh ông ta ra khỏi người Bạch Tử Hoa. Thẳng tay giáng xuống mặt ông ta một cú đấm, khoé miệng bắt đầu chảy ít máu. - Chết tiệt. Mày là thằng chó nào mà dám làm hỏng chuyện tốt của tao. Bạch Vạn tức giận hét lên từng chữ. Ông ta giờ đây như đang phát điên vậy. Đường Gia Thiên khoé môi nhếch nhẹ: - Ông nghĩ ông là ai muốn biết tên tôi. Bạch Vạn không chịu yếu thế liền lao tới toan trả lại cú đấm vừa rồi của anh liền lãnh luôn một phát đạn ghim thẳng tim ông ta. Không kịp nói lời cuối cùng, ông ta đã ra đi mãi mãi. Máu từ vết thương bắn thẳng lên áo và khuôn mặt anh tú của anh. Dùng tay lau nhẹ đi, khuôn mặt lạnh lùng thu súng, tiến lại gần Bạch Tử Hoa, chỉnh lại quần áo cho cô. Đột nhiên, thuốc mê hết tác dụng. Vốn dĩ Bạch Tử Hoa hít rất ít thuốc mê trong khăn tay vì cô vừa nín thở đến khi không chịu được mới hít phải hơi thuốc. Đôi mắt mở to hết cỡ, nhìn thẳng vào khuôn mặt ngay trước mắt mình, rồi quay sang nhìn thi thể người cha ruột đang nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo. Ở khoé mắt cô bắt đầu đỏ lên, hơi nước mờ ảo khiến cô không còn nhìn rõ mọi thứ nữa. Đẩy Đường Gia Thiên sang một bên, Bạch Tử Hoa chạy vội tới chỗ Bạch Vạn. Bàn tay run run đưa lên chạm vào mũi ông ta. Không thở! Bạch Vạn đây là chế rồi sao? Bạch Tử Hoa như không tin vào những gì đang diễn ra. Nước mắt lăn dài trên gò má, quay lại nhìn Đường Gia Thiên bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng: - Đường Gia Thiên. Là cậu? Cậu giết ông ấy? Đường Gia Thiên khó hiểu, nhíu đôi mày. Không phải cô cũng rất căm hận người đàn ông này sao? Ông ta đã hết lần này đến lần khác dồn mẹ con cô vào con đường chết. Chưa bao giờ thật lòng yêu thương ba người. Thậm chí ông ta còn định làm chuyện đồi bại với cô. Anh đây chỉ là giúp cô xử lí ông ta thôi mà. Giờ đây cô lại nhìn anh với ánh mắt đầy hận thù thế kia là có ý gì chứ? Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, vô tư đáp lại lời cô: - Ông ta xứng đáng. Bạch Tử Hoa giật bắn mình. Cô không thể tin rằng Đường Gia Thiên máu lạnh đáng ghét này lại có thể nhẫn tâm giết chết chính ba ruột của cô. Dù ông có đối xử tệ với cô và mẹ cô đến thế nào đi nữa thì ông vẫn là cha cô mà. Là cha ruột cô đó. Không có ông sao có cô chứ. Không có công nuôi dưỡng ông cũng có công sinh thành ra cô mà. Sao Đường Gia Thiên lại có thế quá đáng như vậy chứ? Cô không thể chấp nhận nổi sự thật này, lao đến đánh mắng anh: - Đường Gia Thiên sao cậu có thể làm như vậy với ông ấy chứ? Cậu có biết giết người là phạm pháp không hả? Ông ấy là cha ruột của tôi đấy. - Thì sao chứ? Ông ta xem cô là con gái ông ta sao? Bạch Tử Hoa ngạc nhiên với câu nói của anh, đôi mắt nhìn thẳng vào anh: - Cậu nói vậy là có ý gì? - Ông ta định cưỡng hiếp cô đấy. Như vậy xứng làm cha sao? - Cậu đừng có bịa đặt. Dù Bạch Vạn không tốt nhưng chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ làm như vậy.1 Bạch Tử Hoa vừa khóc vừa gào thét trước mặt anh. Đường Gia Thiên cũng đến bó tay với cô gái này. Anh kéo tay cô: - Theo tôi về. Giật mạnh tay mình ra khỏi anh. Cô hét lên: - Tôi sẽ không đi theo một con quỷ tàn độc như cậu đâu.1 Đường Gia Thiên nghe cô nói vậy liền nổi giận đùng đùng tiến đến vác cô lên vai rồi thẳng tay vỗ vào mông cô: - Cô đừng có mà chọc điên tôi. Tốt nhất là im lặng và làm theo không đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc..