Mê điệp tình nhân chiến
Chương 48
"Không, ta thích là Lạc Tử Tịch."
Một câu này vẫn bồi hồi trong đầu Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu thích Lạc Tử Tịch? Cá tháng tư à? Nhất định là Nhan Tiêu lại đùa giỡn hắn. Lăng Dịch Hằng cắn răng, hiện tại hắn đối Nhan Tiêu trừ bỏ hận vẫn là hận, nhưng hắn biết hắn cũng không còn cách nào khác, Nhan Tiêu nữ nhân kia tâm tư rất sâu, hơn nữa có tiền có thế, căn bản là hắn không động được mảy may vào nàng.
Bây giờ việc duy nhất hắn muốn làm là gặp mặt Lạc Tử Tịch, sau đó nói cho Lạc Tử Tịch bộ mặt chân thật của Nhan Tiêu, hắn không muốn Lạc Tử Tịch tiếp tục bị nữ nhân Nhan Tiêu kia che mắt.
Lăng Dịch Hằng luôn luôn chờ, chờ Lạc Tử Tịch quay lại nhà bọn họ lấy đồ, bởi vì hắn biết hiện tại chỉ nhờ thời điểm kia hắn mới có khả năng gặp mặt Lạc Tử Tịch. Thế nhưng không ngờ, lúc Lạc Tử Tịch xuất hiện Nhan Tiêu cũng xuất hiện. Lúc này đây Lăng Dịch Hằng nhìn thấy Nhan Tiêu đều có một cảm giác nghĩ mà sợ. Thời điểm đối mặt Nhan Tiêu hắn luôn luôn có một loại khiếp đảm, mà tươi cười trên mặt Nhan Tiêu càng khiến cho hắn thêm sợ hãi.
"Di, Lăng tiên sinh, ngươi chờ riêng chúng ta, mở cửa giúp chúng ta sao? Thật ra cũng không cần, Tử Tịch có chìa khóa phòng, chúng ta hoàn toàn có thể tự mình trở về."
Nhan Tiêu nhìn thấy Lăng Dịch Hằng gặp nàng cứ như chuột thấy mèo, trong lòng liền có cảm giác sảng khoái.
"Tử Tịch..."
Lăng Dịch Hằng không dám nhìn Nhan Tiêu mà là khẩn trương nhìn Lạc Tử Tịch, xem ra Lạc Tử Tịch hình như không bị làm sao, hắn cũng có thể yên tâm. Nhưng một khi nghĩ đến hiện tại Lạc Tử Tịch sống bên cạnh Nhan Tiêu, nữ nhân kinh khủng kia, trong lòng hắn liền cảm thấy thực bất an.
"Tử Tịch, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện hay không?"
Lăng Dịch Hằng đối với việc ly hôn còn chưa thể tiêu tan hết, dù sao thời điểm ký tên Lạc Tử Tịch không ở đó, hắn bị bắt buộc, khi đó có bao nhiêu bất đắc dĩ chỉ có mình hắn biết. Trải qua hai ngày đấu tranh tư tưởng, hắn vẫn không muốn cùng Lạc Tử Tịch ly hôn, hắn muốn có thể cùng Lạc Tử Tịch nói chuyện, có lẽ sẽ không cần ly hôn...
Chỉ cần Lạc Tử Tịch biết bộ mặt chân thật của Nhan Tiêu, có thể Lạc Tử Tịch sẽ không nghe lời Nhan Tiêu ly hôn cùng hắn nữa. Nhưng mà, Nhan Tiêu đang ở nơi này, hắn phải làm sao để nói cho Lạc Tử Tịch đây? Lăng Dịch Hằng lén lút liếc mắt nhìn Nhan Tiêu, trên mặt Nhan Tiêu vẫn như trước mang theo nụ cười khủng bố, Lăng Dịch Hằng một trận rùng mình. Tuy vậy hắn vẫn cố lấy dũng khí nói với Lạc Tử Tịch:
"Tử Tịch, ta muốn cùng ngươi một mình nói chuyện."
"Yo, Lăng tiên sinh, có cái gì không thể nói trước mặt ta, lại muốn cùng Tử Tịch một mình nói chuyện?"
Tuy rằng trên mặt Nhan Tiêu tươi cười, nhưng rõ rằng đã sắp biểu hiện ra cảm xúc không vui. Dám trước mặt nàng muốn cùng Lạc Tử Tịch nói chuyện, gan Lăng Dịch Hằng to ra rồi nhỉ? Còn muốn níu kéo gì nữa? Nhan Tiêu cười thầm trong lòng, không biết tự lượng sức mình!
"Chuyện hai vợ chồng chúng ta, đương nhiên chỉ có hai người chúng ta mới biết."
Lăng Dịch Hằng khẽ cắn môi, kiên trì hướng Nhan Tiêu nói. Đúng vậy, ly hôn cũng là chuyện giữa hắn cùng Lạc Tử Tịch hai người, Nhan Tiêu dựa vào cái gì mà quản? Hiện tại Lăng Dịch Hằng cảm thấy hắn nên trước mặt Lạc Tử Tịch vạch trần bộ mặt thật sự của Nhan Tiêu.
"Phải không?"
Ánh mắt Nhan Tiêu trở nên sắc bén, giọng nói cũng lộ ra hơi thở khiến người ta kinh sợ.
Lăng Dịch Hằng bị ánh mắt Nhan Tiêu nhìn không khỏi lui về sau từng bước, hắn nhìn Nhan Tiêu, lại nhìn nhìn Lạc Tử Tịch, đột nhiên đi đến bên người Lạc Tử Tịch, đem Lạc Tử Tịch kéo về phía sau hắn, dùng chính thân mình chặn trước Lạc Tử Tịch, cứng rắn đáp:
"Phải!"
Khóe miệng Lạc Tử Tịch nhếch lên một chút, Lăng Dịch Hằng sợ hãi Nhan Tiêu bị nàng xem hết vào mắt, Lạc Tử Tịch cười lạnh trong lòng, không phải rất thích Nhan Tiêu sao? Như thế nào mà hiện tại lại sợ như vậy? Ngày đó rốt cuộc Nhan Tiêu làm gì Lăng Dịch Hằng? Lạc Tử Tịch nghĩ nàng nên quay lại hỏi Nhan Tiêu một chút. Lạc Tử Tịch giãy khỏi tay Lăng Dịch Hằng, sau đó đi trở về bên người Nhan Tiêu, nói với Lăng Dịch Hằng:
"Có cái gì nói ngay tại đây đi."
Hiển nhiên là Lăng Dịch Hằng không ngờ Lạc Tử Tịch phản ứng như vậy, nháy mắt hắn mơ mơ màng màng. Hắn đang bảo vệ Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch sao lại có thể tự mình chạy đến bên người Nhan Tiêu đây? Nàng không biết Nhan Tiêu có bao nhiêu nguy hiểm sao? Nhan Tiêu chính là sói đột lốt cừu, tùy thời đều có thể hiển lộ ra bản tính lang sói của nàng.
"Tử Tịch, ngươi không nên gần Nhan Tiêu như vậy, nàng không phải người tốt, ngươi một chỗ cùng nàng rất nguy hiểm, nàng là một người nguy hiểm, nàng căn bản chỉ là lợi dụng ngươi, chơi đùa ngươi."
Lăng Dịch Hằng nói với Lạc Tử Tịch. Hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ, Nhan Tiêu tiếp cận Lạc Tử Tịch vì khiến cho Lạc Tử Tịch cùng hắn ly hôn, trả thù hắn.
Lạc Tử Tịch nhíu mày, nàng không thích Nhan Tiêu bị người ta nói xấu, Nhan Tiêu có phải người tốt hay không trong lòng nàng rõ ràng. Nhan Tiêu đối xử với nàng ra sao nàng lại càng hiểu rõ, không cần phải nghe Lăng Dịch Hằng ở đây nói hưu nói vượn. Lạc Tử Tịch lạnh giọng nói:
"Nhan Tiêu là loại người nào trong lòng ta tự mình rõ ràng."
Nàng không cho phép ngươi khác nói xấu người yêu của nàng.
"Tử Tịch, ngươi nghe ta nói, nàng tiếp cận ngươi chỉ vì trả thù ta, muốn phá hư cảm tình của chúng ta, muốn phá hư gia đình chúng ta. Tử Tịch, rời khỏi Nhan Tiêu đi, nàng sẽ hại ngươi."
Lăng Dịch Hằng hung tợn trừng mắt Nhan Tiêu. Hắn không biết Nhan Tiêu giở trò gì khiến cho Lạc Tử Tịch tin tưởng nàng như vậy, nhưng mà hắn không phải là Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu có bao nhiêu ác độc bao nhiêu khủng bố hắn rõ ràng rành mạch*, hắn không thể trơ mắt ra nhìn Lạc Tử Tịch tiếp tục bị Nhan Tiêu lừa gạt.
*nguyên văn 一清二楚: Nhất thanh nhị sở.
"Lăng tiên sinh, ngươi đánh giá ngươi rất cao phải không? Trả thù ngươi? Ngươi có cái gì đáng để ta phải trả thù?"
Nhan Tiêu tự dưng muốn cười, thật sự buồn cười, lý do của Lăng Dịch Hằng cũng quá tầm phào đi? Sức tưởng tượng của hắn Nhan Tiêu thật không dám khen tặng. Trả thù hắn? Hắn đúng là đánh giá cao chính mình. Lăng Dịch Hằng có cái gì để nàng trả thù? Nhiều lắm cũng là do trước đây hắn lừa gạt Lạc Tử Tịch khiến cho nàng cảm thấy phẫn nộ nên mới ra tay giáo huấn hắn một chút mà thôi.
"Ngươi dám nói ngươi không có mục đích tiếp cận Tử Tịch? Ngươi dám nói ngươi tiếp cận Tử Tịch vì không phải để nàng ly hôn ta? Ngươi dám nói mục đích cuối cùng của ngươi không phải vì phá hư cảm tình của ta cùng Tử Tịch, làm cho gia đình này của ta chia năm xẻ bảy*?"
*nguyên văn 四分五裂: Tứ phân ngũ liệt.
Nếu có thể, hiện tại Lăng Dịch Hằng rất muốn tiến lên xé vụn Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu cười lạnh, liếc nhìn Lạc Tử Tịch một cái, lắc lắc đầu nói:
"Mục đích của ta, tin rằng Tử Tịch so với ai khác đều rõ ràng."
Hiện tại nàng nên mặc kệ nam nhân này, nhàm chán vô cùng. Nhan Tiêu nói với Lạc Tử Tịch:
"Lấy một ít thứ gì trọng yếu thôi, nhanh nhanh một chút, ta thật không muốn đứng ở nơi này."
Lạc Tử Tịch gật gật đầu, trừ bỏ một ít giấy tờ quan trọng, những thứ khác đều không đáng giá để lấy, chờ lấy xong đồ này nọ lại đi cùng Lăng Dịch Hằng đến cục dân chính vậy là thật sự xong xuôi. Tiêu không muốn đứng ở đây, nàng cũng không thích. Đây là gia đình nàng từng cố gắng chăm sóc như vậy, nhưng nay lại biến thành cái dạng này, quả thật nàng không muốn tiếp tục ở lại. Nàng nên làm, là cố gắng chăm sóc gia đình của nàng cùng Nhan Tiêu, chứ không phải địa phương quen thuộc mà thật ra xa lạ đã không còn khả năng này.
Thời điểm Lạc Tử Tịch xoay người tiến vào phòng lấy đồ, Lăng Dịch Hằng tiến lên kéo lại Lạc Tử Tịch, lo lắng nói:
"Tử Tịch, ngươi phải tin ta, ta nói đều là sự thật, Nhan Tiêu thật không phải người tốt gì, ngươi đừng nghe nàng, chúng ta không ly hôn được không? Hiệp nghị thư kia không phải ta nguyện ý ký tên, là Nhan Tiêu..."
Lăng Dịch Hằng muốn nói là do Nhan Tiêu ép buộc hắn, nhưng một khi nghĩ đến vài thứ trên tay Nhan Tiêu, nếu để cho Lạc Tử Tịch thấy được, Lạc Tử Tịch nhất định cũng sẽ ly hôn cùng hắn? Hiện tại hắn không biết phải làm sao bây giờ, muốn nói cũng không được, không nói cũng không được.
"Lăng tiên sinh, một số việc có chừng mực là tốt rồi, ngươi nói thế nào ta cũng không để ý, nhưng thỉnh ngươi trước khi nói chuyện phải suy nghĩ xem những lời nào có thể nói, lời nào không thể nói!"
Nhan Tiêu không đợi Lăng Dịch Hằng nói xong liền chặt đứt, lạnh giọng nói cho Lăng Dịch Hằng. Lăng Dịch Hằng muốn làm gì? Muốn nói cho Lạc Tử Tịch biết những chuyện dơ bẩn hắn đã từng làm sao?
"Ta..."
Lăng Dịch Hằng bị Nhan Tiêu nói làm mắc nghẹn, hắn cũng không biết phải nói thế nào.
Lạc Tử Tịch lại lần nữa giãy ra khỏi tay Lăng Dịch Hằng, lạnh lùng nhìn Lăng Dịch Hằng với Nhan Tiêu, hai người kia còn có chuyện gì gạt nàng?
"Nói đi, một lần trước mặt ta đem mọi chuyện nói rõ ràng. Nhan Tiêu bức ngươi như thế nào, Nhan Tiêu dùng cái gì bức ngươi?"
"Ta... Nàng..."
Lăng Dịch Hằng ấp a ấp úng cả ngày cũng nói không ra, bối rối phun ra "Ta ta nàng nàng" vài chữ, thế nhưng không nói được nguyên cớ.
Nhan Tiêu cười lạnh một tiếng:
"Thế nào? Không dám nói? Không phải vừa rồi rất muốn để cho Tử Tịch biết ta làm thế nào để bức ngươi sao? Không phải nói ta không phải người tốt sao? Bây giờ sao lại không dám nói? Muốn hay không ta nói giúp cho?"
Vừa thấy liền biết ngay Lăng Dịch Hằng không phải dạng này, bây giờ Nhan Tiêu từ đáy lòng càng ghê tởm cùng khinh bỉ nam nhân này.
"Nhan Tiêu, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Lăng Dịch Hằng muốn nói sang chuyện khác, cho nên lớn tiếng rống Nhan Tiêu một câu.
"Ta khinh người quá đáng? Ta khinh người thế nào? Ngươi nói nha?"
Nhan Tiêu hừ lạnh, Lăng Dịch Hằng xem ra đã nóng nảy, bắt đầu loạn cắn người. Nam nhân loại này vừa không có lương tâm vừa không có phẩm chất, Lạc Tử Tịch trước kia tại sao lại gả cho hắn? Nhan Tiêu mang theo nghi vấn nhìn về phía Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch cũng lạnh nghiêm mặt, nhưng cảm giác được ánh mắt của Nhan Tiêu lại trả về cho nàng một cái ánh mắt bất đắc dĩ. Nhan Tiêu lĩnh hội được liền tiếp tục nhìn Lăng Dịch Hằng. Nàng muốn biết rốt cuộc nam nhân này còn có thể lôi cái lý do gì ra nữa.
"Thế nào, nói không được sao?"
Nhan Tiêu khinh miệt nở nụ cười, loại nam nhân dám làm không dám nhận, sao có thể xứng đáng đứng bên người Lạc Tử Tịch.
"Đi thôi, động tác nhanh chút, lấy xong chúng ta liền rời khỏi, ở trong này nhiều một giây ta liền cảm thấy cả người không thoải mái, chứng nhận ly hôn về sau gọi người đi làm là được rồi."
Nhan Tiêu thật sự không muốn Lạc Tử Tịch lại cùng nam nhân này gặp mặt nhau, ngay cả đi lĩnh chứng nhân ly hôn cũng không muốn tự tay Lạc Tử Tịch làm.
Lạc Tử Tịch nhìn Lăng Dịch Hằng liếc mắt một cái, nhìn hắn thật sự không nói nên lời nguyên cớ. Tuy Nhan Tiêu có chút khí thế bức nhân, nhưng nàng tin tưởng nếu Lăng Dịch Hằng không làm ra chuyện không dám để người biết sẽ không giống như hiện tại. Vừa rồi Lăng Dịch Hằng suýt nữa đem lời nói ra, chính là bị Nhan Tiêu ngăn lại, lý do Nhan Tiêu ngăn lại cũng vì không muốn để nàng biết. Như vậy có thể phỏng đoán, chuyện này nhất định khiến nàng chấn động. Nhan Tiêu không muốn nàng biết, nàng cũng không muốn biết. Vì thế Lạc Tử Tịch xoay người tiến vào phòng.
Thế nhưng nàng vừa đi vào trong chợt nghe từ phòng khách truyền đến âm thanh nổi giận của Lăng Dịch Hằng:
"Nhan Tiêu, ngươi khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!"
Lạc Tử Tịch hoảng hốt, nhanh chóng từ trong phòng chạy ra, khi nàng nhìn thấy tình huống ngoài phòng khách không khỏi chấn động, cả người đều ngây ngẩn.
Suy nghĩ của tác giả: Khụ khụ, canh thứ nhất, kết thúc. Một lần nữa tiến vào hồi gây cấn...
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
1014 chương
1402 chương
81 chương
142 chương
387 chương