Mê điệp tình nhân chiến
Chương 47
Lăng Dịch Hằng rốt cuộc cũng ký tên, vậy là hắn đã chính thức ly hôn cùng Lạc Tử Tịch, trong lòng Nhan Tiêu rất vui vẻ nha! Lúc nàng vừa bước chân về đến nhà thấy Lạc Tử Tịch ngồi ở sô pha mà ngẩn người, cái gì trên tay nàng cũng đều ném đi, vội vàng chạy tới trước mặt Lạc Tử Tịch, hung hăng đẩy ngã Lạc Tử Tịch.
Lạc Tử Tịch còn chưa có đứng lên đã bị Nhan Tiêu tiến lên đẩy xuống, đem nàng đặt trên sô pha.
Trán Nhan Tiêu tựa vào trán Lạc Tử Tịch, trước tiên hung hăng chà đạp môi Lạc Tử Tịch một phen, sau đó mới ý do vị tẫn* ngắm nhìn Lạc Tử Tịch, rời khỏi chỉ vài giờ mà thôi sao lại nhớ nhung như vậy đây? Ân, một ngày không thấy như cách tam thu, chỉ vài giờ không thấy cũng như xa mấy tháng.
*意犹未尽: chưa đủ thỏa mãn.
Hiện tại Lạc Tử Tịch đã không còn phải gọi bằng cái danh Lăng phu nhân, có phải nàng cũng có thể danh chánh không làm tình phụ Lạc Tử Tịch hay không đây?
Nhan Tiêu còn thật sự nghiêm túc nói với Lạc Tử Tịch:
"Lạc Tử Tịch, ta chính thức tuyên bố với ngươi, ngươi về sau không phải Lăng phu nhân, cho nên, về sau ngươi không phải kim chủ ta."
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc, cho nên Nhan Tiêu muốn được đối đãi thật sự. Về sau Lạc Tử Tịch hoàn toàn chân chính là một người.
Đôi môi bị chà đạp có chút run rẩy, Lạc Tử Tịch trừng mắt liếc Nhan Tiêu một cái, con mèo tinh này thật đúng là hấp tấp, không hề dự liệu liền nhào xuống khiến nàng một chút chuẩn bị đều không có.
"Thành công?"
Lạc Tử Tịch mang theo nghi hoặc hỏi.
Thật ra lúc Nhan Tiêu mang tâm tình vô cùng tốt tiến đến nàng đã muốn đoán được, chỉ là nàng muốn xác nhận cùng Nhan Tiêu một chút. Nhan Tiêu còn làm biểu tình nghiêm túc khiến cho nàng nháy mắt cũng nghiêm túc, ai ngờ khi nghe Nhan Tiêu nói xong Lạc Tử Tịch vẫn nhịn không được cười vang lên.
"Ngươi rất để ý việc ta là kim chủ của ngươi nha?"
Lạc Tử Tịch ôm lại Nhan Tiêu. Nói thật, nàng thích cùng Nhan Tiêu như vậy dính với nhau, cảm giác nhiệt độ trên cơ thể truyền cho nhau, trong lòng thực ấm áp.
"Để ý, phi thường để ý. Bất quá, về sau ngươi không còn là kim chủ ta, là lão bà ta, hắc hắc."
Nhan Tiêu câu trước là bộ dáng giận dữ, nhưng câu sau liền hắc hắc cười ngây ngô. Lạc Tử Tịch đã không còn trói buộc với hôn nhân Lăng Dịch Hằng, nàng với Lạc Tử Tịch lúc này vốn cũng không còn tầng kia quan hệ kim chủ và tình phụ. Ân, vẫn kêu Lạc Tử Tịch là lão bà tương đối êm tai một ít.
Lạc Tử Tịch vừa nghe liền nở nụ cười, nàng không biết Nhan Tiêu làm thế nào khiến cho Lăng Dịch Hằng ký tên, nhưng Nhan Tiêu nói đã chuẩn bị tốt, cho nên đã chuẩn bị tốt. Nàng từng nghĩ ly hôn nhưng không ngờ nhanh như vậy liền ly hôn mà thôi. Lúc trước thời điểm nàng kết hôn vốn không có nghĩ tới sẽ ly hôn, sau này xác định cảm giác của mình với Nhan Tiêu mới nghĩ tới ly hôn, nhưng nàng vẫn có cảm giác tội lỗi, tựa hồ nàng đem hôn nhân thiêng liêng ra làm trò đùa. Trước đây nàng không dám tin tưởng sẽ có một ngày nàng ly hôn, dù sau khi đó Lăng Dịch Hằng là trượng phu tương đối ngàn chọn vạn tuyển mà ra, nghĩ rằng phu quân có thể cả đời gần nhau. Không nghĩ tới chung quy nàng cũng bước trên con đường ly hôn. Quả thật chuyện không tưởng được còn có rất nhiều, tỷ như Nhan Tiêu.
Lạc Tử Tịch chưa từng nghĩ tới sẽ có một nữ nhân khiến mình không khống chế được, ở nhiều khía cạnh của Lăng Dịch Hằng nàng đều có thể khống chế vô cùng tốt, nhưng thời điểm đối mặt Nhan Tiêu, rất nhiều lần đều vượt qua phạm vi khống chế của nàng. Nhan Tiêu, dường như ngay từ đầu đã là ma chướng của nàng, khiến cho nàng luôn luôn tiêu sái tẩu hỏa nhập ma.
"Lạc Tử Tịch, ta nói với Lăng Dịch Hằng ta thích ngươi, ngươi để ý không?"
Nhan Tiêu hỏi thử Lạc Tử Tịch.
Nàng không biết Lạc Tử Tịch có nguyện ý hướng người khác công bố quan hệ hai người không, dù sao nữ nhân thích nữ nhân tại xã nội này vẫn rất khó sinh tồn. Nàng là Nhan Tiêu, nàng không sợ, nhưng Lạc Tử Tịch đây? Lạc Tử Tịch sẽ nguyện ý sao? Nếu Lạc Tử Tịch không muốn nàng cũng có thể lặng lẽ ở cùng một chỗ với Lạc Tử Tịch. Nếu Lạc Tử Tịch không ngại, nàng sẽ đem hạnh phúc mà mọi người đều hâm mộ đến cho Lạc Tử Tịch. Nàng tôn trọng ý nguyện Lạc Tử Tịch, dù sao, có thể cùng nhau với Lạc Tử Tịch đã là chuyện không dễ dàng.
"Ngươi để ý ta để ý sao?"
Lạc Tử Tịch không đáp mà hỏi lại Nhan Tiêu.
"Ách... Vậy ngươi để ý ta để ý ngươi để ý sao?"
Nhan Tiêu nghe Lạc Tử Tịch hỏi lại xong lập tức choáng váng, nhưng cũng hỏi ngược trở về. Đề mục phản vấn loại này đòi hỏi kỹ thuật cao, đối với Nhan Tiêu mà nói, tương đối có hứng thú. Nói chuyện cùng Lạc Tử Tịch không giống người khác, không cần thuyết minh vẫn có thể biết đối phương nói cái gì, cho dù ngẫu nhiên nói ra, đối phương cũng rất nhanh có thể đuổi kịp cước bộ, đây gọi là cảm tình bất đồng, tương tri bất đồng duyên cớ đi. Nếu cùng người khác nói chuyện, cho dù là một người thông minh, nếu không phải thật sự hiểu nhau đúng là rất khó chuẩn xác tiếp được đề mục vô tình toát ra trong lời nói.
"Nói ra thì nói ra, có cái gì mà để ý. Dù sao đó cũng là sự thật."
Đã là sự thật Lạc Tử Tịch sẽ không đi phủ nhận, bởi vì căn bản là phủ nhận không được. Nàng quả thật ngoại tình, quả thật theo Nhan Tiêu vẫn tốt hơn. Nàng với Lăng Dịch Hằng lúc đó đã là có lỗi với đối phương, không còn cái gì để giấu diếm. Chỉ là nàng không ngờ chuyện này do Nhan Tiêu nói ra, kỳ thật nàng muốn tự mình nói với Lăng Dịch Hằng.
"Ân hừ, ta biết ngươi sẽ không để ý, tin tưởng ngươi cũng không để ý, như vậy ta sẽ khiến cho toàn thế giới đều phải gọi ngươi là lão bà Nhan Tiêu ta, không ngại ta cho ngươi một cái hôn lễ long trọng chứ?"
Nhan Tiêu đột nhiên tinh ranh nhìn Lạc Tử Tịch.
Nàng biết tính tình Lạc Tử Tịch, cho nên thời điểm rời đi nàng nói cho Lăng Dịch Hằng câu kia, chỉ là chả biết đầu óc Lăng Dịch Hằng có thể chuyển hóa được hay không mà thôi.
Lạc Tử Tịch bình tĩnh nhìn Nhan Tiêu, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, Nhan Tiêu muốn đem quan hệ bọn họ công bố cho mọi người? Còn muốn làm một hôn lễ long trọng cho nàng? Này... Hình như không được thích hợp đi. Quả thật nàng không ngại người khác biết nàng thích nữ nhân, bởi vì đó là sự thật, cho nên nàng không nghĩ đi phủ nhận. Nhưng mà nàng để ý là Nhan Tiêu, Nhan Tiêu là Nhan gia đại tiểu thư, ở trên xã hội là người có mặt mũi, không như nàng chỉ là một dân chúng tóc húi cua, dù cho có là quản lý một công ty nhỏ của gia đình tầm trung.
Nhan gia là đại gia tộc, Nhan gia có thể chịu được Nhan Tiêu gióng trống khua chiêng ở cùng nàng một chỗ như vậy sao? Để cho người ngoài biết Nhan Tiêu muốn kết hôn cùng một nữ nhân sẽ là phản ứng thế nào? Này đó, Lạc Tử Tịch không muốn để ý cũng không được, nàng không có gì, nhưng nàng không thể không suy nghĩ cho Nhan Tiêu. Nàng vẫn muốn một cuộc sống bình thản, nếu công bố quan hệ hai người, dường như sẽ không còn cuộc sống bình thản gì nữa, hẳn là sẽ có rất nhiều sóng gió, Nhan gia, xã hội mang đến...
Hơn nữa, nàng vừa mới ly hôn, cho tới bây giờ Nhan Tiêu còn chưa đưa nàng xem tới hiệp nghị ly hôn, đã nghĩ làm một cái hôn lễ long trọng cho nàng? Cái này có vẻ rất là không thích hợp. Nàng biết cảm tình Nhan Tiêu dành cho nàng đều nặng hơn so với ai khác, nàng rất cảm kích cảm tình Nhan Tiêu dành cho nàng, nhưng hiện tại hai người cần là đối mặt cuộc sống chứ không phải niềm đam mê của cả hai. Nàng hy vọng Nhan Tiêu có thể thận trọng lo lắng một chút chứ không phải quyết định khinh suất như lúc này.
"Nếu ta nói để ý, ngươi sẽ để ý sao?"
Lạc Tử Tịch nhìn vào mắt Nhan Tiêu, bình tĩnh hỏi.
Nhan Tiêu nở một nụ cười thật to, trong lòng có chút mất mát nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nàng cũng nhìn vào mắt Lạc Tử Tịch nói:
"Sẽ, nhưng vẫn tôn trọng để ý của ngươi."
Trong lòng nàng hiểu rõ ý nghĩ Lạc Tử Tịch, thật ra nàng cũng chỉ thừa dịp cao hứng đề suất thử Lạc Tử Tịch một chút mà thôi, hiện tại không phải thật muốn đem quan hệ các nàng công bố cho mọi người.
Nhan Tiêu từ trên người Lạc Tử Tịch ngồi dậy cũng kéo Lạc Tử Tịch ngồi theo, sau đó từ trong túi chính mình lấy ra hiệp nghị ly hôn, đây là của Lạc Tử Tịch, nàng hẳn là nên giao đến tay Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu cười cười, nói:
"Hắn đã ký tên, cho dù ly hôn các ngươi cũng tìm thời gian đi lãnh giấy chứng nhận. Hắn muốn gặp ngươi, bất quá ta không có đáp ứng, nhưng ta nói hai ngày nữa ngươi sẽ trở lại lấy đồ thuộc về mình, đến lúc đó đi lãnh chứng nhận đi."
"Hảo."
Lạc Tử Tịch không nói gì thêm, Nhan Tiêu đã thay nàng an bài rất tốt, Lăng Dịch Hằng muốn gặp nàng, nàng quả thật cũng không muốn gặp hắn, hai ngày sau trở về lấy đồ của nàng lại đi lãnh chứng nhận ly hôn thì tốt rồi. Nàng với Lăng Dịch Hằng cũng không còn cái gì để nói. Như trước là hai chữ, sự thật. Tất cả đều đã trở thành sự thật, đã gọi là sự thật thì muốn thay đổi cũng không được.
"Nhan Tiêu, cám ơn ngươi."
Tuy rằng không biết Nhan Tiêu dùng biện pháp cầm được hiệp nghị thư này, nhưng nàng là thật lòng muốn cảm tạ Nhan Tiêu. Nàng biết trong tay Nhan Tiêu nhất định có bí mật không muốn ngươi biết của Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu không cho nàng biết bí mật này chính là muốn bảo hộ nàng, không cho bí mật này có ngày lộ ra vì bảo hộ nàng không bị thương tổn. Kỳ thật nàng muốn cảm tạ Nhan Tiêu còn rất nhiều rất nhiều.
"Bị choáng váng có phải hay không?"
Nhan Tiêu cười ngắt cái mũi Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch lại vờ ngớ ngẩn, chỉ có thời điểm vờ ngớ ngẩn mới có thể ngây ngốc nói cảm ơn nàng. Nàng cần Lạc Tử Tịch cảm ơn sao? Đương nhiên không phải, nàng vì Lạc Tử Tịch làm chuyện gì đều là cam tâm tình nguyện. Thật ra nàng yêu cầu cũng không nhiều, chính là muốn cùng Lạc Tử Tịch tâm trạng vui vẻ ở cùng nhau, không để Lạc Tử Tịch bị cái gì thương tổn.
"Đều do ngươi nuông chiều thành ngốc."
Lạc Tử Tịch tức giận liếc nhìn Nhan Tiêu.
Nàng cảm thấy nàng bây giờ hết thảy đều bị Nhan Tiêu nuông chiều mà ra, có chút lười biếng, có chút nhỏ bá đạo, có chút nhỏ tính tình... Dường như từ lúc ở cùng Nhan Tiêu về sau nàng còn có thêm nhiều chút vấn đề. Mà chút vấn đề này trước kia đều bị mình khinh bỉ. Xem đi, chính là bị Nhan Tiêu nuông chiều mà ra, Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình càng ngày càng hủ bại.
"Ha ha, ta rất vui mà nuông chiều ngươi, lấy lão bà về để làm chi? Đó là lấy về để sủng ái để nuông chiều."
Nhan Tiêu phi thường tự hào nói, thoát ly quan hệ tình phụ, một số lời tâm tình nói ra chính là hợp tình hợp lý.
Nhan Tiêu cảm thấy đem danh tiếng chính mình trở về là một quyết định sáng suốt. Nếu còn lấy danh tình phụ, giống như lúc nào cũng có cảm giác đều là Lạc Tử Tịch làm chủ, cái gì nàng cũng đều ỷ lại Lạc Tử Tịch. Tuy rằng các nàng ở trên giường chẳng phân biệt được công thụ, nhưng mà trong nhà cũng phải có một người chính chủ để ra lệnh. Như là bây giờ, muốn nói một chút liền có cảm giác khí phách hào hùng.
"Cắt, không biết xấu hổ, đều nhanh bốn mươi, ngươi cho rằng ngươi vẫn là tiểu cô nương hơn mười tuổi nha."
Lạc Tử Tịch trắng mắt liếc Nhan Tiêu, chút lòng dạ hẹp hòi của Nhan Tiêu nàng vẫn biết, nhìn xem bộ dáng lên mặt bây giờ của nàng đều hận không thể chiêu cáo thiên hạ, thật ra chính là đứa nhỏ mới có tình đầu còn dám lên mặt. Thế nhưng Nhan Tiêu bây giờ rõ ràng là nữ nhân thành thục sắp ba mươi đây? Lạc Tử Tịch nhịn không được khinh bỉ Nhan Tiêu. Bất quá, Lạc Tử Tịch cười thầm trong lòng, Nhan Tiêu thế này thật sự rất là đáng yêu.
Suy nghĩ của tác giả: Ách, mỗi lần viết tới thời điểm này điều có cảm giác mệt chết, có phải hay không trước ngọt sau khổ đây?
Trước một chương chìm trong tội lỗi tâm chết, sau một một chương bị mệt chết, oa, ha ha ha.
Trúc Tử quả nhiên là một cái XE
XE là tiếng lóng mạng: Tà ác.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
57 chương
86 chương
207 chương
32 chương