Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 142 : Ảnh cưới: 

Mật Đường vừa ngắm nhìn Đường Long, trong lòng xông lên một hồi hạnh phúc!"A Long, cho dù không khóa, em cũng là của anh, em nguyện ý để anh khóa em lại, khóa cả đời cũng không oán không hối!"Trong đôi mắt của Đường Long, thoáng qua một tia cảm động. Anh ôm chặt Mật Đường, hôn lên trán cô. Anh nhanh chóng thanh toán, lôi kéo Mật Đường ra khỏi toàn nhà đẹp đẽ này."A Long, em thấy thật hạnh phúc! Có lúc, thậm chí em còn nghi ngờ, em thật sự muốn kết hôn sao? Con của em thật sự có cha rồi sao? người một nhà chúng ta thật sự sẽ hạnh phúc chung một chỗ sao? Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không dám tin!" Mật Đường đi theo sau lưng Đường Long, lặng lẽ nức nở."Bảo bối, đừng nghi ngờ! Chúng ta đã thất lạc nhiều năm. Có thể cùng nhau sống chung cuộc sống hạnh phúc, đó là ông trời thương chúng ta!" Thật ra thì, Đường Long cũng có suy nghĩ giốn Mật Đường. Anh đã từng hoài nghi, đã từng lo được lo mất. Anh từng không chỉ một lần hỏi mình: anh thật sẽ kết hôn với cô gái anh yêu sao? Anh thật sự là cha của hai đứa bé rồi sao? Cái hạnh phúc này sẽ vĩnh viễn vây quanh anh sao?"Cái hạnh phúc này tới quá đột ngột. Em vẫn cảm thấy, em không nên hạnh phúc như vậy. Em muốn đây không phải là một giấc mộng. Mộng tỉnh thì có kết thúc mọi thứ hay không?" Ở trong hạnh phúc, Mật Đường thật sự rất sợ, đây chỉ là một giấc mộng đẹp!"Mật Đường, bây giờ chúng ta đi chụp ảnh cưới! Khi hình cưới làm xong, chúng ta sẽ không hoài nghi về cái hạnh phúc này nữa!" Đường Long lôi kéo Mật Đường, hai người chạy thẳng tới tiệm chụp ảnh cưới xinh đẹp gần đấy. Tiệm này có một cái tên dễ nghe ―― lên kiệu hoa. Đường Long vừa nhìn cái tên này, nhỏ giọng hát lên."Ôm một cái nào, ôm một cái, ôm cô bé của tôi lên kiệu hoa. Lên kiệu hoa, tiếp theo sẽ động phòng! Thật tuyệt vời!""Ha ha, sao anh lại hát kiểu đó." Mật Đường cũng bật cười. Người này sao vậy? Tại sao, tư tưởng của anh luôn dừng lại ở chuyện ấy nhỉ? "Dâm từ lời xấu xa, tư tưởng hạ lưu.""Nếu không hạ lưu, ai sẽ kết hôn với em hả? Người đàn ông không hạ lưu, tranh nhau đi Thiếu Lâm tự mất, còn vô giáo đường làm cái gì?" Đường Long hạ thấp giọng, rỉ tai nói."Em làm ni cô, anh sẽ đi làm hòa thượng. Hai chúng ta, ở cửa đối diện. Ban ngày, thì thành tâm kính phật. Buổi tối, anh đến chọc em. Hai chúng ta làm hòa thượng ni cô, cũng không thể không có trách nhiệm được!""Anh này!!" Mật Đường bị Đường Long chọc cười, liếc anh một cái. Hòa thượng ni cô ở cửa đối diện, trời ạ."Em có biết, hòa thượng bây giờ hàng thật giá thật đó? Lúc quyên tiền là thế, buổi tối đến cũng là đồ dỏm!" Đường Long vẫn chưa nói hết, liền bị nhân viên tiếp tân của tiệm "lên kiệu hoa" lễ phép cắt ngang."Tiên sinh, tiểu thư. Xin hỏi, hai vị muốn chụp ảnh cưới ngay bây giờ? Hay còn chờ hôm khác ạ?""Bây giờ có phải là quá muộn hay không?" Mật Đường nhịn cười, đáp lời."Khách hàng là Thượng Đế. Chỉ cần hai vị muốn, thì có thể chụp hình.""Chỉ cần có thể ư, chúng ta liền chụp bây giờ!" Dù sao sớm một chút mới an tâm hơn. Đường Long nhìn Mật Đường một chút, quyết định chụp hình."Tiên sinh, tiểu thư, xin theo tôi vào trong." Nhân viên tiếp tân cúi người, dẫn Đường Long cùng Mật Đường đi vào phòng làm việc. Cô báo cáo cho quản lý: "Quản lí Hàn, hai vị này muốn chụp hình áo cưới!""Xin chào." Quản lí Hàn bắt tay với Đường Long, xoay người phân phó mọi người."Thợ trang điểm, người điều chỉnh ánh sáng, nhiếp ảnh gia.... đến đây."Tiếng nói vừa dứt, trong phòng nghỉ đi ra bốn, năm người. Hai cô gái phụ trách trang điểm và làm tóc đi tới trước mặt của Mật Đường."Tiểu thư, để tôi trang điểm cho cô!"Hai người, vây quanh Mật Đường, một trước một sau mà tiến hành. Thợ trang điểm cầm tất cả chổi lông lớn nhỏ, phác hoạ trên mặt cô. Lau mặt, phấn thơm, lông mi giả, mắt cara, soi môi.... Vốn gương mặt Đậu Mật Đường đã xinh đẹp này càng thêm tinh xảo, càng thêm xa hoa. Tóc của cô, được thợ làm tóc búi thành một búi tóc xinh đẹp. Hơn nữa, ở trên búi tóc có cắm mấy đóa hoa bách hợp. Hoa bách hợp màu trắng ngà, cùng làn da trắng nõn như ngọc, tôn nhau lên, rực rỡ! Hợp với một bộ áo cưới trắng noãn, thấy thế nào Mật Đường cũng đẹp không sao tả xiết!"Thật là cô dâu xinh đẹp! So sánh với chú rễ như anh, còn hơn mấy phần." Đường Long mặc đồ vest, ca ngợi tự đáy lòng cô dâu của anh. Anh được thợ trang điểm điểm một chút, tóc ngắn cũng được tạo hình đơn giản. Vốn khuôn mặt anh tuấn, càng thêm hoàn mỹ."Cô dâu đẹp gái, chú rễ đẹp trai, hai người mà sinh cục cưng nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp." Thợ trang điểm nhìn đôi vợ chồng sắp cưới này, ca ngợi."Nói đến cục cưng, anh có muốn đem thái tử Long cùng công chúa Phượng đến đây để chụp một tấm ảnh gia đình không?" Mật Đường nhớ tới thái tử Long cùng Công chúa Phượng, trong lòng tràn đầy áy náy. Hai người bọn họ chỉ lo chụp hình, lại bỏ sót hai bảo bối. Lời nói của Mật Đường, làm thợ trang điểm kinh ngạc. Cô gái này cùng lắm là hơn hai mươi hai tuổi, cô nhỏ như vậy, tại sao có thể là mẹ của hai đứa bé? Chẳng lẽ, ăn cơm trước kẻng? Nếu không nữa thì, cô là vợ kế của người đàn ông này? Đường Long nhìn thợ trang điểm kia dâng trợn to mắt, trong lòng không nhịn được cười thầm Mật Đường. Một cô dâu muốn chụp hình cưới lại muốn mang theo hai đứa bé, đó không phải là không đánh đã khai mình làm mẹ trước khi cưới ư? Anh vừa nháy mắt với Mật Đường, vừa cười nói."À, cô ấy rất hiền, mà lại thích cháu gái của tôi! Nếu em muốn chụp ảnh với bọn nó thì để dịp khác nhé!""Vâng!" Mật Đường nói xong cũng biết mình phạm vào một sai lầm nhỏ. Cô không khỏi mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, thật may là Đường Long ra mặt giải vây, mới để cho cô không đến nỗi bị bêu xấu trước mặt mọi người ở đây!