"Chúng ta đi báo cảnh sát! Tớ không tin xã hội này không có pháp luật nữa!" "Vô dụng thôi." Thịnh Hạ lắc đầu, cười một tiếng: "Tớ đã thử rồi, cảnh sát với anh ta là cá mè một lứa." Thịnh Hạ nói xong, lôi kéo ống tay áo Hải Diêu, sợ Hải Diêu tức giận quá đà: "Hải Diêu, tớ thực sự nhịn không được nữa, nên mới nói cho cậu... Để cậu lo lắng rồi, tớ xin lỗi..." "Đến lúc nào rồi còn nói mấy câu khách sáo đó! Đi với tớ đến bệnh viện ngay! Trời nóng như vậy, nhiễm trùng thì làm sao bây giờ!" Hải Diêu kéo Thịnh Hạ, nhưng Thịnh Hạ lại ngồi im không nhúc nhích, còn mỉm cười, nói ngây thơ: "Tớ đứng dậy không được, trên đùi tớ cũng có vết thương..." Hải Diêu ngồi xổm xuống, kéo váy Thịnh Hạ lên, trên đùi Thịnh Hạ cũng dày đặc dấu vết do bị phỏng đầu mẩu thuốc lá, Hải Diêu chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, nước mắt rốt cuộc không thể khống chế được nữa mà chảy xuống... Thịnh Hạ thấy Hải Diêu như vậy, thì bối rối: "Hải Diêu, cậu đừng khóc, lúc nãy gọi điện thoại là tớ lừa cậu cho vui thôi, mấy vết thương này không chết người được đâu mà..." "Thịnh Hạ!" Hải Diêu ôm chặt lấy cô bạn, khóc ra thành tiếng. Thịnh Hạ cũng im lặng chảy nước mắt, ôm chặt lấyHải Diêu: "Hải Diêu, sao cậu ngốc thế chứ, cậu so với tớ còn thảm hơn nhiều vậy mà còn đi lo lắng cho tớ nữa, từ nhỏ đến lớn cậu lúc nài cũng thế, tớ có cái gì không tốt đâu, cậu so với tớ còn khó qua hơn nữa, thật sự là vừa nát vừa ngốc..." "Thịnh Hạ! Nhanh rời khỏi anh ta đi, nhất định phải rời xa anh ta ngay lập tức!" Hải Diêu khóc đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn lau nước mắt dạy dỗ cô bạn. Bình thường Thịnh Hạ phách lối dữ dội hơn so với cô, nhưng giờ khắc này, Thịnh Hạ đột nhiên có cảm giác như bắt được ô dù, Hải Diêu nhiều tuổi hơn là chị, tuy nhiên từ lúc bảy tuổi Thịnh Hạ luôn mồm gọi Hải Diêu Hải Diêu chứ không chịu gọi chị nữa, có điều lúc này, Thịnh Hạ nhịn không được lại thốt lên: "Chị Hải Diêu... Hiện tại em không thể làm như vậy..." "Vì sao lại không được?" Hải Diêu không hiểu: "Tiếp tục như vậy, thật sự sẽ xảy ra chuyện mất!" "Em biết chứ, chị Hải Diêu, chị có tin em không, thêm một năm nữa thôi, không chưa đến một năm nữa, anh ta sẽ buông tha cho em thôi." Lúc Thịnh Hạ nói câu này, ánh mắt cũng không vui vẻ, mà là ảm đạm. * Thịnh Hạ phát sốt, lại không có người thân, nên Hải Diêu phải xin nghỉ làm để đến bệnh viện chăm sóc, vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm cho người khác kinh hãi, không chỉ cánh tay và bắp đùi, mà sau lưng cũng có sẹo cũ, bác sĩ nói, những vết sẹo đó có khoảng chừng hai năm rồi. Hai năm trước, là thời điểm Thịnh Hạ bỗng nhiên mua lại quán trà sữa, cũng là lúc vừa mới theo Cố Diệc Hàn. Hải Diêu đang đứng ngoài hành lang suy nghĩ chuyện của Thịnh Hạ, thì nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc. "Bác sĩ, tình huống của tôi, thì tỷ lệ mang thai đạt khoảng bao nhiêu %?" Hải Diêu theo bản băng quay đầu lại nhìn. "Cô Trình, mang thai không đến 1%."