Hải Diêu ngẩng đầu lên, thì mùi rượu Whiskey đập ngay vào mặt, đèn trong quán Bar rất tối, nên Hải Diêu chỉ mơ hồ nhìn thấy, một khuôn mặt lạnh lùng.
Mũi của anh ta rất cao, ánh đèn lại tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra chút ngũ quan rất sắc nét, đôi mắt anh ta chìm trong bóng tối, tràn đầy dụ hoặc kéo cô chìm sâu vào.
Hải Diêu có cảm giác đã gặp qua người này ở chỗ nào đó rồi.
Cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng người trước mắt cứ biến thành mấy người, Hải Diêu vươn tay ra, muốn đụng vào mũi người kia, để kiểm tra xem là chân thực hay là ảo giác.
Đầu ngón tay Hải Diêu có mùi hoa nhài nhàn nhạt, Thang Khải Huân đang say bỗng nhiên bị mùi thơm này làm nhiễu loạn, Khải Huân cũng không né tránh, bàn tay kia lành lạnh từng chút từng chút trượt qua khuôn mặt anh, làm anh cảm thấy xao động, máu sôi trào lên...
Những năm này, từ London đến Paris, từ Paris trở lại Trung Quốc, từ chán nản đến giàu có, từ một tên nghèo lôi thôi lếch thếch biến thành nhân vật số một, bên cạnh anh có không biết bao nhiêu phụ nữ muốn tới gần, nhưng anh chưa từng rung động.
Nhưng mùi thơm rất nhạt này, lại làm tim của anh bỗng nhiên đập loạn.
Rượu chỉ làm đầu óc anh mơ hồ, nhưng mùi thơm này lại làm cho anh điên đảo, khuôn mặt cô gái kia cũng rất mơ hồ, nhưng anh lại nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kia rất rõ ràng, không biết sao anh lại cúi đầu hôn xuống, dây phút môi anh dán lên môi cô gái kia, anh trầm thấp hô lên một tiếng —— Hải Diêu.
6 năm nay, Thang Khải Huân chưa một lần bị mất khống chế, dù năm đó đấu với Thiệu Tấn Hằng một trận trận rất ác liệt, anh cũng rất nhàn nhã, thế nhưng đêm hôm nay, bao cảm xúc kết băng trong lòng, lại gào thét muốn xông ra. Hàng lang quán rượu này làm sao đi mãi không đến cuối như vậy chứ.
Thang Khải Huân không biết, do rượu làm anh mất lý trí hay do người trong ngực giống như người kia, anh đưa tay mở cửa phòng, đưa cô gái kia vào cùng, cổ áo hình chữ V, lộ ra làn da trắng như tuyết, dán lên cánh tay anh, dù cách một lớp áo sơ mi nhưng vẫn làm anh hòa tan.
Thang Khải Huân gấp gáp đặt Hải Diêu lên giường, Hải Diêu giương mắt nhìn Thang Khải Huân, đôi mắt màu cà phê hun khói, làn mi giả dày cộp kia cũng không thể che được ánh mắt sạch sẽ kia, bàn tay Hải Diêu chống lên ngực anh, mềm mại vô lực muốn từ chối nhưng lại như mời chào.
Thân thể Thang Khải Huân chậm rãi đè xuống, hơi thở đàn ông đập vào mặt Hải Diêu, ánh mắt nóng bỏng kia như muốn bao phủ Hải Diêu, Hải Diêu không chịu được nữa nên quay mặt qua chỗ khác dùng sức đẩy Khải Huân ra...
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
200 chương
67 chương
25 chương
88 chương