“Anh đưa Trình Nhã Như đi đi, em không thấy ngon miệng.” Hải Diêu nói xong liền mở cửa xe, Lục Thế Quân thấy cô như thế, vội vàng phanh xe lại, Hải Diêu đi ra khỏi xe, Lục Thế Quân cũng nhanh chóng đuổi theo: “Em sao thế? giận anh sao? Ngày hôm nay, anh ở bên em…”
Hải Diêu nghe thấy những lời anh ta nói, bước chân dừng lại, trong mắt hiện lên sự mải mai: “Như vậy, xin hỏi Lục tiên sinh, anh định xếp em vào 1, 3, 5 hay là 2, 4, 6?”
“Diêu Diêu…..” Lục Thế Quân vươn tay giữ chặt vai cô, kéo cô vào ngực mình, nhọ giọng khuyên nhủ: “Hiện tại tình huống đặc thù, em đừng tức giận với anh có được không? Coi như em giận anh cũng nên nghỉ tới Bảo Bảo…”
Anh ta nói xong muốn đưa bàn tay lên vuốt ve vùng bụng hơi gồ lên của cô, Hải Diêu giống như bị điện giật, hất tay anh ta ra: “Anh đừng đụng vào nó!”
Đó là Bảo Bảo của cô, không có liên quan gì đến Lục Thế Quân, tuyệt đối cô sẽ không để Lục Thế Quân đụng vào con cô.
Trong mắt Lục Thế Quân hiện lên sự ưu thương nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu, trên gương mặt tuấn tú vẫn treo nụ cười ôn hòa: “Được, anh sẽ không đụng vào con.”
Hải Diêu kinh ngạc nhìn anh ta nhưng cô không nói gì, xoay người đón một chiếc taxi.
“Nếu như em không muốn ra ngoài ăn cơm vậy thì không đi, anh lái xe đưa em đến quán của Thịnh Hạ có được không? Nới này rất khó đón được xe.”
Hải Diêu không ngừng để ý đến anh ta, không ngừng đón xe.
Lục Thế Quân biết tính cách cố chấp của cô, cũng không có cách nào, đành phải yên lặng theo cô.
Khó khăn lắm mới có một chiếc xe trống, Hải Diêu lên xe, Lục Thế Quân cũng đi theo, cô tức giận không nói gì để Lục Thế Quân nói địa chỉ.
Mấy lần Lục Thế Quân muốn nói chuyện cùng cô nhưng lại sợ chọc giận cô, chỉ đành ngồi đó trầm mặc.
Xe chạy không bao lâu, điện thoại di động của anh ta vang lên, Lục Thế Quân nhìn màn hình, khẽ nhíu mày, anh ta chần chờ một lúc nhưng vẫn nghe máy.
“…..Công ty đang có việc, anh làm xong sẽ về.” Lục Thế Quân nói xong, theo bản năng, nhìn về phía Hải Diêu, cố ý nhỏ giọng.
“Không, em muốn anh về nhà ngay, Thế Quân, em không thoải mái, Thế Quân, bụng em đau quá……” giọng nói của Trịnh Nhã Như nghẹn ngào, mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Em cũng biết, hội nghị hôm nay rất quan trọng……….”
“Em mặc kệ, Thế Quân, em muốn anh về nhà ngay…” Trịnh Nhã Như đã khóc, giọng nói khiến người nghe cảm thấy chua xót, nhưng Hải Diêu lại cảm thấy không khỏi buồn cười.
Đây đã từng là cuộc đối thoại của cô và Lục Thế Quân, hiện giờ, Trịnh Nhã Như và Lục Thế Quân lại đang diễn lại, cô muốn nói một tiếng hay. Phong thủy luân chuyển, Trịnh Nhã Như, cô ta cũng có ngày hôm nay, vẫn rơi vào tay người đàn ông bạc tình bạc nghĩa.
Hiện tại, Hải Diêu rất muốn cười, thậm chí cô rất muốn lấy điện thoại, cũng muốn khoe khoang thắng lợi như lúc trước Trịnh Nhã Như đã làm với cô. Nhưng tóm lại, cô vẫn không làm được, cô không làm nổi một kẻ tiểu nhân không có liêm sỉ, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân mà cô thua ở trên tay Trịnh Nhã Như.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
200 chương
67 chương
25 chương
88 chương