Hải Diêu dựa vào ghế sofa, thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng khách tĩnh lặng, mấy ngày nay Lục Thế Quân không trở về, cô cũng vui vẻ vì được yên tĩnh, vốn là muốn rời đi, nhưng Lục phu nhân cố ý để quản gia ở nhà chăm sóc cô, cũng không được tự do đi lại. Thang Khải Huân trên TV đang nặng nề nói: "Cô ấy là người vợ thích hợp nhất". Dáng vẻ lúc anh nói câu này rất đẹp mắt, vẻ mặt thẳng thắn kiên nghị, ánh mắt kiên định không hề dao động, chỉ nhìn cũng biết đây là người đàn ông đáng tin đáng để người ta dựa dẫm. Trái tim không khỏi có chút chua xót, Hải Diêu dứt khoát tắt TV, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, bóng đêm nồng đậm bao phủ cả người cô, cô đột nhiên thấy rất cô đơn. Cuộc sống sau này nên như thế nào? Ở lại thành phố này, nhìn Lục Thế Quân vì cảm thấy áy náy mà luôn chăm sóc Trình Nhã Như? Nhìn ba của đứa nhỏ trong bụng kết hôn sinh con? Cô tự thấy mình không vĩ đại đến mức có thể coi quá khứ là mây trôi nước chảy. Cho nên cô nghĩ, cô vẫn nên giống như con đà điểu thích lẩn trốn, rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống mới. * Buổi tối trước ngày Trình Nhã Như xuất viện, Lục Thế Quân trở về nhà một chuyến, nhìn anh ta tiều tụy hơn rất nhiều, chắc hẳn tình huống của Trình Nhã Như cũng không tốt lắm. "Tôi đã dọn dẹp xong rồi." Đồ của Hải Diêu cũng không nhiều, lúc đến Lục gia cũng chỉ mang theo một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày. "Em không cần lo lắng, anh đã sắp xếp người chăm sóc em, chỉ cần anh rảnh rỗi sẽ đến thăm em..." Lục Thế Quân dặn dò rất nhiều, Hải Diêu lại không chút để tâm. Lục Thế Quân ngượng ngùng dừng lại: "Diêu Diêu..." "Anh nói xong chưa?"  "Nói xong rồi." "Vậy chúng ta đi thôi." Lúc trước Trình Nhã Như thiếu một chút nữa bị đưa đến Tây Viên, bây giờ lại biến thành cô bị đuổi ra khỏi cửa, tuy Trình Nhã Như không có đứa nhỏ, nhưng cô ta lại có thể chiếm lấy trái tim Lục Thế Quân, giống như cao da chó dính chặt, dù có làm như thế nào cũng không thể gạt cô ta ra khỏi cuộc sống. "Anh đưa em đi." Lục Thế Quân ân cần cầm áo khoác giúp cô. Hải Diêu đưa tay cản lấy, cô nhìn anh ta, giống như nhìn một người xa lạ đầy chán ghét: "Không cần, tôi tự đón xe." "Diêu Diêu..." "Anh cho rằng tôi sẽ đến Tây Viên sao? Lục Thế Quân, anh nghĩ tôi hèn hạ quá rồi đấy." Hải Diêu đẩy anh ta ra, bước nhanh đi ra ngoài: "Từ hôm nay trở đi, đứa nhỏ này sẽ không còn liên quan đến anh nữa, nếu như anh dám ép tôi, tôi sẽ dám để đứa nhỏ này biến mất trên cõi đời." "Hải Diêu, em đừng như vậy, có chuyện gì thì có thể từ từ..." Lục Thế Quân bị sự quyết tuyệt của cô hù cho cả người toát mồ hôi lạnh, anh ta bắt lấy cánh tay của cô nhỏ giọng khẩn cầu, Trình Nhã Như không thể sinh con, anh ta không thể mất cả đứa con của Hải Diêu! "Nếu như anh không tin thì cứ thử một chút, dù sao tôi cũng không định hàn gắn lại với anh, đứa nhỏ này cũng chỉ là một gánh nặng với tôi, tôi có bỏ nó đi thì cũng không có chỗ nào không tốt!" Hải Diêu hất tay anh ta ra: "Nếu như anh dám đến quấy rầy tôi, tôi sẽ đến bệnh viện ngay lập tức, trừ phi anh trói tôi lại!"