"Lát nữa Thang tổng sẽ có một cuộc họp quan trọng, tạm thời mời mọi người về cho, ngày khác Thành Huân sẽ đứng ra mở một bữa tiệc để chiêu đãi bạn bè giới truyền thông." Lâm Sơn che chở Thang Khải Huân lên xe, đám người dần dần tản đi, hoàng hôn cuối thu đến rất nhanh, Thang Khải Huân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phong cảnh ngoài đường phố như được màu vẽ tô vẽ lên sự vui sướng đau buồn của mỗi người. Đây không phải quyết định qua loa của anh, mà đã trải qua sự tính toán kỹ càng. Cuộc sống có mấy lần sáu năm để chờ đợi và lãng phí? Anh không sợ phải chờ đợi, nhưng dù có chờ đợi nữa thì người kia cũng không trở lại. * Hải Diêu cầm điều khiển từ xa lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, trên đài truyền hình đều thông báo cùng một tin tức. Đương nhiên, chỉ ba chữ Thang Khải Huân này đã khiến vạn người quan tâm, đừng nói đến cuộc sống tình cảm của anh đã bị lộ ra. Những năm này không biết có bao nhiêu tiểu thư danh môn đau khổ chờ đợi anh, thậm chí còn có một tòa soạn nhỏ nói Thang Khải Huân là gay, khiến cho những cô gái si mê anh phải tan nát cõi lòng. Lần này cuối cùng đã chịu mở miệng nói đến việc tư, chẳng những giới truyền thông gần như điên cuồng, mà internet cũng gần như tê liệt, trên các diễn đàn lớn nhỏ tràn ngập tiếng kêu than. Người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn, quan trọng hơn là sự nghiệp thành công, làm người chính trực, cuộc sống cá nhân sạch sẽ, đáng quý hơn là anh khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng lại có thể kinh doanh thành công như vậy, những công tử bột con ông cháu cha kia không thể so sánh nổi. Không biết có bao nhiêu cô gái đều ảo tưởng trở thành cô bé Lọ Lem của anh, nhưng ai biết sau cùng, vương tử vẫn xứng đôi với công chúa cao cao tại thượng. Mà vị công chúa này lại tài mạo song toàn, là người nổi bật trong giới danh viện thành phố A. Đổi lại là người khác dù cố gắng đến đâu thì đều có điểm xấu, những mỗi một biểu hiện của Cố Diệc Thù từ lúc về nước đều cực kì hoàn mỹ, không thể nghi ngờ gì sự kết hợp của hai người cực kì hoàn mỹ không chút tỳ vết. Cố Diệc Thù... Hải Diêu nhịn không được nhẹ nhàng đọc cái tên này, ngay cả tên cũng không hề tầm thường, mà giới truyền thông cũng cực kì khen ngợi, là một người tốt đẹp như ngọc. Thang Khải Huân đã chịu mở miệng thừa nhận thì người này sao có thể kém được? Hải Diêu không biết vì sao trong lòng mình lại có cảm giác ê ẩm khó chịu, anh không phải là dạng đàn ông mà cô thích, tách ra nhiều năm như vậy, cũng rất ít nhớ tới anh, mấy lần chạm mặt ngắn ngủi này lại lưu lại dấu vết khác lạ trong lòng cô. Cô liều mạng muốn đẩy anh ra, bây giờ cuối cùng đã đạt được ước muốn, cô nên thấy vui thay anh mới đúng. Tối hôm đó khi cô rời khỏi khách sạn cũng đã tự nhắc nhở mình, cô không xứng với anh, không thể cản trở anh, bây giờ anh có một tình yêu đẹp cũng là chuyện tốt.