Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 53 : Nghĩ cách cứu viện công chúa

Hậu Uyển Vân rút thút tha thút thít khóc kể xong, cuối cùng lau nước mắt, ngẩng đầu xem xét sắc mặt Thái Hậu. Sắc mặt Thái Hậu thủy chung lộ vẻ cười thản nhiên, nhưng trong tươi cười đó thiếu vài phần thân thiết, có vẻ bí hiểm. Sắc mặt Chiêu Hòa công chúa không tốt, thở dài, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Cố Vãn Tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương cô cô, Phương cô cô hướng chính mình khoát tay, vì thế ngầm hiểu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi im, thỉnh thoảng dùng vài miếng dưa và trái cây, tựa hồ lời nói của Hậu Uyển Vân hoàn toàn không phải là chuyện của nàng. Sau khi Hậu Uyển Vân lải nhải khóc kể xong, ba người phụ nữ có thân phận tôn quý nhất trong này đều trầm mặc quỷ dị. Trong lúc nhất thời cung điện lớn như vậy đột ngột yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh gió cuốn mành sa vù vù. Trên mặt Thái Hậu giấu giếm hỉ giận, trong lòng lại hận không thể đem cái đứa làm người ngại này lôi ra ngoài! Trong nhà giàu ở kinh thành này, trong hậu trạch nhà ai không có chuyện lắt léo chứ? Thân là con dâu trưởng của Khương gia, ngay cả vài di nương trong viện của mình đều thu thập không được, còn suýt nữa xảy ra thảm án một xác hai mệnh, đây là vô năng trị gia! Di nương trong viện của mình đều quản không tốt, làm cho mẹ chồng đi thu thập cục diện rối rắm cho nàng ta, mệt đến nỗi bị bệnh, còn có mặt mũi chỉ trích mẹ chồng, đây chính là chống lại, bất hiếu! Mẹ chồng giúp nàng ta quản đám di nương này là tình cảm, thuyết minh mẹ chồng đau lòng con dâu, nhưng đó dù sao cũng là viện của Hậu Uyển Vân nàng ta, thiếp thất của trượng phu nàng ta, nàng ta ngay cả thiếp thất đều quản không được, liên lụy mẹ chồng tự mình quan tâm, làm lụng vất vả thành tật, Hậu Uyển Vân không cẩn thận trở về suy nghĩ lại, hầu hạ mẹ chồng, cư nhiên còn có mặt mũi chạy đến trong cung khóc kể? Nếu ngày nào đó trong hậu cung của Hoàng Hậu xảy ra chuyện mưu hại tần phi mang thai, thì Thái Hậu là người đầu tiên liền muốn tìm Hoàng Hậu gây phiền toái. Nhưng hôm nay Hậu Uyển Vân chẳng những không quan tâm qua, còn có mặt mũi đến cáo trạng mẹ chồng, da mặt quả thực dày như tường thành. Liền ngay cả khuê nữ tiểu hộ đều biết đạo lý “việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài”, mệt Hậu Uyển Vân nàng ta vẫn là danh môn khuê tú, tính ra cũng là quý nữ có uy tín danh dự trong kinh thành, sao ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không hiểu? Hay là nàng ta biết rõ ràng việc xấu trong nhà không thể ngoại dương, nhưng lại ỷ vào phụ huynh lập công, thị sủng mà kiêu, liền nghĩ Thái Hậu xem ở mặt mũi An Quốc Công thiên vị nàng ta, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy? Hoàng gia kiêng kị nhất làm thần tử ỷ vào hoàng ân, nay An Quốc Công chiến công nóng hầm hập mới ra lò, Hậu Uyển Vân liền làm như vậy, sao có thể không làm cho trong lòng Thái Hậu sinh ghét? Thái Hậu nghĩ đến, Chiêu Hòa công chúa tự nhiên cũng nghĩ tới. Chiêu Hòa công chúa dù sao sinh ra ở hoàng gia, việc này trong lòng nàng vẫn hiểu được, nay nàng cũng mắt lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, không lên tiếng nữa. Hậu Uyển Vân nhìn cả điện lạnh lẽo, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Nàng ta nhìn nhìn Cố Vãn Tình khí định thần nhàn, lại xin giúp đỡ nhìn về phía Chiêu Hòa công chúa. Chiêu Hòa công chúa coi như không phát hiện ra, ánh mắt nhìn nàng ta trống rỗng, rồi sau đó quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì. Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy da đầu có chút run lên, ngẩng đầu rụt rè nhìn Thái Hậu. Trên mặt Thái Hậu nhìn không ra hỉ giận, bí hiểm. “Thái Hậu?” Hậu Uyển Vân chột dạ kêu một tiếng. “Ừ…” Thái Hậu từ từ lên tiếng. Tuy rằng rất muốn đem cái đồ đáng ghét này lôi ra ngoài, nhưng dù sao phụ huynh nàng ta vẫn có công huân ở tiền triều, tuy nói An Quốc Công không phải người không phân rõ phải trái, nhưng nếu là người ta chân trước thắng lợi hồi triều, sau lưng Thái Hậu liền phạt nữ nhi người ta sủng ái, tóm lại là sợ lạnh tâm công thần, vạn nhất làm cho quan hệ quân thần tâm sinh khúc mắc thì thật là không ổn. Cho nên tuy rằng trong đầu Thái Hậu một vạn lần không cam lòng, vẫn phải cho mặt mũi. “Vương phi à, Vân Nhi nói sự thật? Nếu đúng như Vân Nhi nói, hậu trạch Khương gia có chút không yên ổn nha!” Thái Hậu có chút đau đầu, Bình Thân vương phi này lại là ái thê của Khương thái phó, ai cũng đều biết Khương thái phó yêu vợ như mạng, Thái Hậu cũng phải cho Khương thái phó vài phần mặt mũi, nay nói ái thê của Khương thái phó không đúng, Thái Hậu cũng phải kiềm chế một chút sợ nói nặng, Cố Vãn Tình ủy khuất một cái, trở về Khương phủ làm cho Khương thái phó nhìn ra không đúng. Chỉ hy vọng Cố Vãn Tình là người thức thời, có thể nhìn ra Thái Hậu không dễ dàng gì, đừng đương trường lật mặt đối nghịch cùng Hậu Uyển Vân, làm cho Thái Hậu ở thế khó xử. Hậu Uyển Vân đây chính là tìm một cái phiền toái thật lớn cho Thái Hậu. Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo nụ cười cung kính ấm áp, nói: “Hồi Thái Hậu, lời nói mới vừa rồi của Vân Nhi, nhưng thật ra chín phần không giả, chính là vụ án đó vẫn chưa kết án, nô tì còn đang truy tra, sự tình liên quan tới mạng người, nô tì không dám khinh suất, nhất định là phải cẩn thận truy cứu rõ ràng. Nô tì tự biết quản gia không tốt, thật sự là áy náy, không dám không nhận lỗi. Sau này nô tì tự xét lại, cẩn trọng, quản lý hậu trạch Khương gia.” Nghe xong lời này của Cố Vãn Tình, trong lòng Thái Hậu như được thuốc an thần, Bình Thân vương phi này quả nhiên là người thức thời, biết khi nào thì nên tiến, khi nào thì nên lui. Nay Cố Vãn Tình ngoài miệng mềm mỏng, nhận làm người sai, làm cho Thái Hậu không bị khó xử xấu hổ, cái tình cảm này, Thái Hậu tự nhiên là nhớ ở trong lòng. Hậu Uyển Vân cúi đầu khinh thường bĩu môi: Bạch Điệp Lam Điệp đều đã chết, ngươi còn muốn tra cái gì, nói như vậy rõ ràng là sợ Thái Hậu trách tội ngươi vô năng, cho nên cố ý nói vụ án chưa kết còn đang tra! Vì thế Hậu Uyển Vân lập tức hướng Cố Vãn Tình khuất thân hành lễ, nói: “Thì ra vụ án còn đang truy tra, thật sự là vất vả mẫu thân, mẫu thân phải bảo trọng thân thể.” Rồi sau đó quỳ lạy Thái Hậu, khẩn khẩn thiết thiết nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, hung đồ đó rất ác độc, lại làm cho mẫu thân mệt mỏi đến bị bệnh, đợi cho ngày khác tra ra manh mối, đem hung thủ truy bắt quy án, còn thỉnh Thái Hậu chủ trì công đạo cho Khương gia nô tì, nghiêm trị hung thủ!” Xem ra Hậu Uyển Vân là chắc chắc việc này chết vô đối chứng, cắn chết Cố Vãn Tình trị gia vô năng! Trong đầu Cố Vãn Tình lập tức vui vẻ: a, nguyên bản còn phát sầu qua một thời gian chờ sự nổi bật trôi qua, như thế nào mới có thể đem nội tình vụ án Họa di nương khó sinh cho Thái Hậu biết, lại có vẻ không cố ý, lần này Hậu Uyển Vân liền chính mình đưa lên cửa! Hậu Uyển Vân tà liếc Cố Vãn Tình một cái, trong lòng đắc ý: hừ hừ, Cố Vãn Tình à Cố Vãn Tình, nhìn ngươi có thể tra ra kết quả gì, đến lúc đó nói như thế nào với Thái Hậu! Nghe Hậu Uyển Vân vừa nói như vậy, Thái Hậu lại là một trận đau đầu: Bình Thân vương phi ngoài miệng đều chịu thua, nói người ta trị gia không nghiêm, sau này sẽ sửa lại, Hậu Uyển Vân này như chó điên cắn xương cốt không buông, không chết không nhả thế này! Thái Hậu cả ngày bận bịu chuyện hậu cung, sao có thời gian rỗi đi quản một cái án oan của di nương trong đại phòng Bình Thân vương phủ ngươi chứ? Hơn nữa, Bình Thân vương phi sẽ không trị đúng hung thủ? Người ta là thứ làm bài trí sao? Lúc này Thái Hậu là một vạn lần không muốn quan tâm tới Hậu Uyển Vân, nhưng là bất đắc dĩ trên mặt mũi vẫn phải làm, vì thế cười nói: “Ai gia tự nhiên là sẽ chủ trì công đạo.” Được Thái Hậu nhận lời, Hậu Uyển Vân cuối cùng cũng vừa lòng. Nhưng nhìn Thái Hậu không trách cứ Cố Vãn Tình cái gì, Hậu Uyển Vân vẫn không cam lòng, vừa định mở miệng tiếp tục châm ngòi thổi gió, đã bị Chiêu Hòa công chúa tiệt câu chuyện: “Vân Nhi, ngươi theo ta đi dạo đi trong vườn, ngươi và ta hồi lâu cũng chưa trò chuyện, nay được một bữa gặp mặt, chúng ta nhất định phải nói thật nhiều chuyện.” Chiêu Hòa công chúa thật sự không quen nhìn bộ dáng đạp trên mũi mặt của Hậu Uyển Vân, rõ ràng là khí thế bức nhân đến cáo trạng mẹ chồng, còn giả vờ giả vịt như đóa hoa sen trắng, giống cô em chồng làm người ghét của nàng như đúc! Bất đắc dĩ Thái Hậu đều cho nàng ta vài phần hèn mọn, Chiêu Hòa công chúa cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhanh chóng mang theo Hậu Uyển Vân đi, để Thái Hậu thanh tĩnh một chút. Thái Hậu vừa thấy nữ nhi đến giải vây, ước gì Hậu Uyển Vân đi nhanh, vì thế liền tiếp lời nói: “Đúng vậy, hai người các ngươi hồi lâu không thấy, nhất định là có rất nhiều chuyện để nói, các ngươi nên đi dạo trong vườn, ai gia có chút mệt mỏi.” Hậu Uyển Vân vừa nghe Chiêu Hòa công chúa nói như vậy, trong lòng nghĩ, lần này hãy bỏ qua mẹ chồng ác độc đó, tóm lại làm cho trong lòng Thái Hậu đều biết, biết mẹ chồng ác độc đó vừa ác độc vừa vô năng là đủ rồi. Vì thế vô cùng cao hứng đi theo Chiêu Hòa công chúa ra bên ngoài. Thái Hậu nhìn bóng dáng Hậu Uyển Vân đi xa, thở ra dài một hơi. Cố Vãn Tình vẫn ngồi mỉm cười, đem một chút chán ghét chợt lóe qua trong mắt khi Thái Hậu nhìn phía Hậu Uyển Vân thu hết vào đáy mắt. Xem ra hôm nay Hậu Uyển Vân đều đắc tội Thái Hậu cùng công chúa, chỉ sợ nàng ta còn không chút nào tự biết, vẫn còn đang đắc chí. Thái Hậu nhìn về phía Cố Vãn Tình, Cố Vãn Tình lộ ra một nụ cười xin lỗi với Thái Hậu: để con dâu không có đầu óc này của nô tì ra ngoài, thật sự là xin lỗi Thái Hậu lão nhân gia ngài! Thái Hậu cũng vừa cảm kích vừa xấu hổ: đem thứ không biết phải trái này chỉ hôn đến nhà các ngươi, ai gia mới phải xin lỗi ngươi chứ! Hai nữ nhân ngầm hiểu lẫn nhau, Thái Hậu nhìn bên ngoài Hậu Uyển Vân vừa lên thuyền nhỏ, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng giọng nói Hậu Uyển Vân có thể nghe thấy nói với Cố Vãn Tình: “Vương phi à, ai gia nhìn ngươi ngày thường công việc quản gia vất vả. Nếu không lão nhị nhà ngươi cũng đến tuổi thành thân, nhất định phải tìm cho lão nhị mối hôn sự thật tốt, thú một con dâu hiền lành, có khả năng trở về giúp đỡ ngươi. Ngươi nếu coi trọng cô nương nhà ai, chỉ cần nói với ai gia, ai gia làm chủ cho ngươi!” Hậu Uyển Vân vừa nghe lời này của Thái Hậu, trong lòng lộp bộp một cái: con dâu giúp đỡ mẹ chồng quản gia, chính là quyết định chủ mẫu đương nhiệm tiếp theo, mình là con dâu trưởng, như thế nào đến phiên thê tử của nhị công tử giúp đỡ quản gia? Lời này của Thái Hậu là có ý tứ gì? Đáng tiếc thuyền nhỏ đã chạy đi, Hậu Uyển Vân đành phải trơ mắt nhìn Thái Hậu càng ngày càng xa. Cố Vãn Tình hiểu ý cười, lời này của Thái Hậu rõ ràng là nói, lần trước ban thưởng loạn điểm uyên ương phổ*, lần này chỉ cần Khương gia muốn kết hôn với cô nương nhà ai, Thái Hậu đều có thể tác hợp thành, so với vài câu trách cứ nhẹ nhàng đó, đây chính là lợi ích thực tế. Vì thế Cố Vãn Tình đứng dậy hành lễ nói lời cảm tạ với Thái Hậu: “Nô tì tạ long ân của Thái Hậu.” *Loạn điểm uyên ương phổ ngày nay trở thành một thành ngữ, chỉ sự giải quyết gán ghép hồ đồ. Kiều thái thú – một nhân vật trong truyện tích nổi tiếng “Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ”, xuất từ quyển thứ tám của “Tỉnh thế hằng ngôn” – Phùng Mộng Long. Đọc nội dung vắn tắt thì đây là một câu chuyện có nội dung khá là vui. Nội dung câu chuyện thế này: Trong một ngày hội chùa náo nhiệt, tú tài Tôn Nhuận sơ ý đánh rơi từ cảo (anh già viết thơ rồi đánh rơi), vừa lúc lại để thiếu nữ Lưu Tuệ Nương nhặt được, hai người nhờ đó quen biết, lại có tình cảm với nhau. Cùng lúc đó, một tú tài khác tên Bùi Chính cũng cùng một thiếu nữ khác tên Từ Văn Cô nhất kiến chung tình. Hai đôi tình nhân để tỏ tình ý, tặng nhau tín vật, không nghĩ đến trong hội chùa đông người lộn xông, lại có cha mẹ đi cùng, trong lúc vội vàng nhờ vả loạn lên, quạt trắng của Tôn Nhuận thì đưa Từ Văn Cô, khăn lụa của Từ Văn Cô thì lại đưa cho Tôn Nhuận; khăn của Lưu Tuệ Nương đưa cho Bùi Chính, còn quạt của Bùi Chính lại đến tay Lưu Tuệ Nương. Bởi vậy, Tôn Nhuận cứ nghĩ người mình thích là Từ Văn Cô, Từ Văn Cô cũng nghĩ người mình thích là Tôn Nhuận, mà Lưu Tuệ Nương cũng nghĩ mình yêu là Bùi Chính, Bùi Chính cũng tưởng yêu là Lưu Tuệ Nương. Vừa lúc trước đó, Tôn Nhuận và Từ Văn Cô, Bùi Chính và Lưu Tuệ Nương cũng có hôn ước, đều đang chờ gả, chờ cưới. Khi họ nghe được tên người đính ước, cũng nghĩ rằng chính là ý trung nhân, không khỏi mừng thầm. Chuyện sẽ trở thành tréo ngoe và éo le như vậy nếu như không có điều này: Chị gái của Tôn Nhuận tên Châu Di và anh trai của Lưu Tuệ Nương là Lưu Phác đã đính ước từ lâu. Lưu gia vì Lưu Phác bệnh lâu không khỏi, quyết định phải đón Châu Di vào cửa, bái đường xung hỉ, trước đó đã nói rõ, nguyên kiệu đi rồi nguyên kiệu về,(tức là làm hình thức thôi chứ không để động phòng thật), không ở lại Lưu gia. Đến ngày đón dâu, Châu Di bất mãn cha mẹ xử lý như thế, lại sợ Lưu Phác bệnh không dậy được, cố giả bộ bệnh không chịu lên kiệu. Lúc này, vì Tôn Nhuận và tỷ tỷ dung mạo giống nhau, nên quyết định cho Tôn Nhuận giả gái, thay tỷ tỷ xuất giá. Lúc bái đường, Lưu gia vì Lưu Phác bệnh nặng không rời được giường, đành cho Lưu Tuệ Nương giả trai, thay huynh hành lễ. Lúc xong, Lưu gia lại rút lại lời nói, kéo Tôn Nhuận vào động phòng, rồi để Lưu Tuệ Nương vào bầu bạn (khổ cứ nghĩ hai đứa con gái thì làm gì được). Vào động phòng rồi, mới phát hiện người kia chính là người trong lòng từ lâu nhung nhớ, thế là phu thê giả thành thật. Chuyện bị phát hiện, vậy là Lưu gia tố cáo Tôn gia “bán hàng giả”, Bùi gia nói Lưu gia “dung túng con gái gian dâm”; Từ gia đòi từ hôn Tôn gia… Mọi chuyện càng lúc càng lằng nhằng, không thể làm gì khác đành lôi đến công đường phân xử, nhờ Kiều thái thú xử án. Vì vụ án liên quan quá nhiều người, lại quá rắc rối, khiến Kiều thái thú căng cả đầu cũng không biết phân xử làm sao. Muốn theo ý cha mẹ hai bên cho đôi nào theo đôi ấy theo hôn ước ban đầu, thì bị mấy thanh niên đòi tự do hôn nhân phản đối. Muốn theo ý mấy anh chị để người yêu nhau sống với nhau, thì bị cha mẹ giữ gìn lễ giáo phong kiến phản đối. Trong thế khó xử, ông cứ xử loạn, kết quả, đúng lúc Lưu Tuệ Nương thì được gả cho Tôn Nhuận, Từ Văn Cô thì mang cho Bùi Chính. (trích dẫn từ trangdippykun.wordpress.com) Sắc trời càng tối, Cố Vãn Tình bồi Thái Hậu nói chuyện, Thái Hậu nói thân mình mệt mỏi, Cố Vãn Tình đã biết đường cáo lui. Phương cô cô tự mình đưa Cố Vãn Tình lên thuyền, đưa nàng đi dạo trong hoa viên. Cố Vãn Tình cầm một bao đỏ nặng trịch đưa cho Phương cô cô, cười nói: “Làm phiền cô cô chỉ điểm, canh giờ cũng không sớm, ta đi tìm con dâu nhà ta, nên ra cung rồi.” Phương cô cô phái hai thị nữ mang theo đèn lồng hầu hạ Cố Vãn Tình xong, rồi sau đó trở về hầu hạ Thái Hậu. Hậu Uyển Vân đi theo Chiêu Hòa công chúa, đoàn người đông đúc nên cũng không khó tìm. Lúc này Chiêu Hòa công chúa đang ở trong đình bên cạnh hồ Quý Dịch thưởng thức ca múa. Vũ điệu đó là do người Hồ dựng, thân thể vũ cơ mềm mại, nhẹ nhàng như lông chim, xa xa nhìn lại giống như tiên tử. Cố Vãn Tình vào đình, hành lễ với Chiêu Hòa công chúa. Chiêu Hòa công chúa nhiệt tình tiếp đón Cố Vãn Tình ngồi xuống: “Đây là trà Tây Vực mới tiến cống, mời vương phi thưởng thức. Còn có chút điểm tâm đặc biệt của Nam Cương, vương phi thỉnh chậm dùng.” Ba cung nữ thanh tú bưng khay đi tiến lên đây, đem trà cùng điểm tâm đặt trước mặt ba người. Cố Vãn Tình vừa nhón một khối điểm tâm, liền nhìn thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, một cung nữ trong đó rút ra một thanh đoản kiếm từ trong tay áo, đâm thẳng về phía Chiêu Hòa công chúa! Vị trí Hậu Uyển Vân ngồi vốn là che ở giữa Chiêu Hòa công chúa cùng cung nữ đó, nàng ta thấy thế theo bản năng lắc mình một cái, trốn qua một bên, đem cả người Chiêu Hòa công chúa đều lộ ra ngoài, ngay đúng trước hàn quang của đoản kiếm. Trong đình đều là phụ nữ, lúc này đều sợ ngây người, mắt thấy đoản kiếm đó sắp xuyên vào người Chiêu Hòa công chúa. Lúc này Thái Hậu đang ở trên lộ đài giữa hồ, đem một màn này thu hết đáy mắt. Nhìn thấy nữ nhi gặp nạn, Thái Hậu kinh hô một tiếng: “Chiêu Hòa!” Chiêu Hòa công chúa ngơ ngác thất thần, nhìn đoản kiếm đó, bỗng nhiên bên cạnh một người đứng lên, bay lên đá một cước vào cánh tay thích khách giả trang thành cung nữ đó, rồi sau đó một bàn tay bắt lấy cổ tay thích khách, tay kia thì đoạt đoản kiếm qua. “Có thích khách! Mau bảo hộ công chúa!” Cố Vãn Tình một tay cầm kiếm đứng ở trước người Chiêu Hòa công chúa, vừa lớn tiếng la lên. Trong đình lập tức hỗn loạn lên, không biết từ nơi nào nhảy ra rất nhiều thích khách, vọt tới vào trong đình. Đêm nay hoa viên này dùng riêng để tiếp đãi khách nữ, bởi vậy an bài nam thị vệ đều bảo hộ ở bên ngoài hoa viên, nay trong hoa viên hầu hạ trừ bỏ cung nữ chính là thái giám, giờ chung quanh đều là cung nữ thất kinh tán loạn. Mà Hậu Uyển Vân sớm không biết thừa dịp loạn trốn đi nơi nào, dù sao nàng ta có không gian tùy thân, thật sự là không được, nàng ta có thể trốn vào trong không gian tị nạn. Cố Vãn Tình thấy thế, biết đại sự không ổn. Một tay cầm kiếm, một tay cầm tay Chiêu Hòa công chúa, thấp giọng nói: “Công chúa, ở đây nhiều người, ngài theo nô tì trốn đi.” Rồi sau đó cầm tay Chiêu Hòa công chúa thừa dịp bóng đêm ra đình, tìm một chỗ núi giả trốn vào, chờ đợi thị vệ tiến vào rửa sạch thích khách lại đi ra. Chiêu Hòa công chúa bị dọa lạnh run, Cố Vãn Tình dùng sức nhéo nhéo tay công chúa, kiên định nói: “Công chúa chớ sợ, nô tì cho dù là liều cái mạng này, cũng sẽ che chở công chúa chu toàn!” Chiêu Hòa công chúa gật gật đầu, lạnh run tránh ở phía sau Cố Vãn Tình, hai người cuộn mình trong khe hở núi giả. Bỗng nhiên, một thích khách phát hiện chỗ trốn của hai người, hô to: “Cẩu công chúa đó ở đây! Mau tới giết ả ta!” Rồi sau đó chạy tới chỗ Cố Vãn Tình bên này. Cố Vãn Tình cắn chặt răng, lắc mình từ trong núi giả đi ra ngoài, trực tiếp dùng đoản kiếm đâm vào bụng thích khách. Thích khách đó thét lớn một tiếng, té trên mặt đất. Cố Vãn Tình mặc dù từng ở trong quân, nhưng chưa bao giờ giết người, lúc này nàng cố nén run rẩy, nhanh chóng lượm đoản kiếm của thích khách, đem đoản kiếm trong tay mình đưa cho Chiêu Hòa công chúa, nói: “Công chúa, ngài cầm kiếm, khi tất yếu liền đâm vào bụng bọn chúng!” Chiêu Hòa công chúa nhìn thi thể trên đất, mặt sợ tới mức trắng bệch, lăng lăng gật đầu. Ngay tại lúc này, đồng đảng của thích khách cũng đến, ba thích khách đều giả trang cung nữ tới gần Cố Vãn Tình cùng Chiêu Hòa công chúa. Cố Vãn Tình để cho Chiêu Hòa công chúa chạy vào chỗ sâu trong núi giả, chính mình dựa vào biết một chút kiếm pháp, kiên trì đi ra ngoài triền đấu cùng ba người đó. Kiếm pháp của Cố Vãn Tình cũng không phải cao minh, cũng không có bao nhiêu thực chiến kinh nghiệm, trên người rất nhanh liền bị thương, vị trí vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vài thích khách đó hiển nhiên đã xác định mục tiêu, là muốn ám sát công chúa. Hai người trong đó cuốn lấy Cố Vãn Tình, một người chạy tới chỗ Chiêu Hòa công chúa. Cố Vãn Tình thấy thế liền kinh hãi, chém một kiếm vào chỗ hiểm, kết quả giết chết được một thích khách trong đó. Chiêu Hòa công chúa cầm đoản kiếm, lạnh run nhìn thích khách tới gần, tuyệt vọng nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người đang kêu: “Thạc nhi! Dùng chiêu trường câu lạc nguyệt ta dạy cho ngươi! Mau!” Chiêu Hòa công chúa từ từ nhắm hai mắt, cắn răng một cái, quay người một cái đâm ra kiếm. Nữ thích khách đó không dự đoán được công chúa bị dọa vỡ mật đó thế nhưng đột nhiên ra tay, không hề phòng bị bụng bị trúng một kiếm ngã xuống đất bỏ mình. “Công chúa, không có việc gì!” Cố Vãn Tình giải quyết một thích khách khác, lảo đảo chạy vào, cầm tay Chiêu Hòa công chúa kiểm tra nàng có bị thương hay không. Lúc này cả người Chiêu Hòa công chúa phát run, đầu óc trống rỗng, trong đầu đều quanh quẩn câu Cố Vãn Tình mới vừa rồi kêu kia: “Thạc nhi, dùng chiêu trường câu lạc nguyệt ta dạy cho ngươi!” Thạc nhi, là nhũ danh trước năm tuổi của Chiêu Hòa công chúa tự lấy cho chính mình, trên thế giới này chỉ có hai người gọi nàng như vậy. Một người là Thái Hậu đương triều, một người khác là bạn chơi với nàng từ bé, đích trưởng nữ An Quốc Công—— Hậu Uyển Tâm đã qua đời. Mà chiêu trường câu lạc nguyệt đó, là một chiêu kiếm pháp duy nhất Hậu Uyển Tâm đã dạy nàng…