Hoài tên đầy đủ là Lê Bích Hoài, con gái duy nhất của gia đình thượng lưu có tiếng ở Hà Nội, với 1 chuỗi công ty lớn đầy kinh nghiệm trong ngành sản xuất giầy da. Tập đoàn Thường phát có đầy đủ các công ty lớn nhỏ ở khắp các tỉnh thành thuộc khu vực đồng Bằng Sông Hồng. Từ nhỏ Hoài đã lớn lên trong nhung lụa, bởi vậy Hoài có chút ích kỉ, tiểu thư và khinh người cũng không khó hiểu. Hai năm trước khi du học Nhật Bản trở về, dù bố mẹ rất mong Hoài đầu quân cho công ty, nhưng Hoài vẫn nhất quyết không chịu. Hoài nói Hoài muốn chứng minh cho mọi người thấy những gì cô có được không phải là nhờ gia đình, mà là do năng lực thật sự của cô mà có. Vậy nên Hoài xin vào làm cho 1 công ty của Nhật, đặc biệt hơn Hoài còn dọn hẳn ra ngoài sống với lý do đã quen với cuộc sống 1 mình mấy năm qua. Hoài chỉ trở về nhà vào mỗi dịp lễ tết hoặc có công việc quan trọng, thời gian còn lại Hoài dành cả cho bản thân mình. Vậy là cứ vài ngày mẹ Hoài lại sang thăm con gái 1 lần, mặc cho cha mẹ nhớ nhung Hoài vẫn nhất quyết sống cuộc sống theo ý mình. Cho đến khi ông Lê Văn Phát (bố Hoài) hợp tác cũng 1 người bạn mở thêm 1 chi nhánh Nam Định thì bỗng nhiên Hoài lại trở về nhà sống. Không chỉ có thế Hoài nằng nặc đòi về chi nhánh Nam Định làm việc. Bố mẹ Hoài một mực phản đối, ông bà muốn Hoài về tổng công ty ở Hà nội làm việc để sau này còn thay ông tiếp quản công ty. Một phần cũng vì ông bà không muốn xa con gái. Quan trọng hơn là công ty mới mở bao giờ cũng rất nhiều việc, Hoài về đó ông bà sợ sẽ vất vả. Không được sự đồng ý của bố mẹ nên Hoài âm thầm nộp hồ sơ vào công ty TNHH hệ thống dây dẫn Sumi Việt Nam, chi nhánh Nam Định. Với kinh nghiệm làm việc cộng với tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh của Nhật, không quá khó để Hoài có thể ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng kinh doanh của Sumi. Ngày gặp chú út ở cổng công ty Thường Phát là lúc Hoài đến đó giúp bố đưa 1 số giấy tờ quan trọng cho phó giám đốc ở đây. Chẳng hiểu do duyên tiền kiếp hay là tình yêu sét đánh mà sau lần va chạm ấy Hoài chủ động theo đuổi và tán tỉnh Hùng. Hoài không tiếc tiền chi cho Hùng bất cứ thứ gì Hùng muốn, ngay cả khi biết Hùng đã có gia đình Hoài vẫn không ngại ngần lên giường với Hùng. Chưa đầy 1 tháng sau thì Hoài có thai, mới đầu thì Hùng cũng lo lắng lắm, nhưng vì đồng tiền làm mờ mắt nên sau đó đã sẵn sàng bỏ người vợ hiền sắp sinh ở nhà để chạy theo cô nhân tình hơn mình 2 tuổi. Không ai hiểu được lý do vì sao 1 cô tiểu thư danh giá như Hoài lại chấp nhận đi làm vợ 2 của 1 kẻ ham chơi, phá phách như Hùng. Chỉ biết bố mẹ càng phản đối, Hoài lại càng nhất quyết đòi lấy Hùng bằng được. Cuối cùng trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời, ông Phát cũng đành phải chiều theo con gái rượu mà tổ chức đám cưới. Những ngày đầu thấy Hoài ngoan ngoãn hiền lành, có phần cam chịu sự xét nét của mẹ chồng ai cũng nghĩ Hoài đã thay đổi. Không ai nghĩ rằng cô tiểu thư đanh đá ngày nào bây giờ cũng vào bếp làm nội chợ. Mọi người còn chưa kịp quen với hình ảnh mới của Hoài thì ngay lập tức Hoài rũ bỏ, trở về sống đúng với bản chất của bản thân như trước. Thường thì cái gì lần đầu tiên, nhất là khi ta chưa chuẩn bị tâm lý đều khiến người ta bất ngờ. Hoài cũng thế, Hoài khiến cho không chỉ mẹ chồng tôi mà tất cả mọi thành viên trong gia đình tôi sốc về sự thay đổi chóng mặt của mình. Hôm ấy mẹ chồng tôi vẫn quen thói xét nét con dâu nên đi mua một ít cá nhỏ về bắt Hoài làm để kho. Hoài thản nhiên kêu nghén không ngửi được mùi cá nên không làm, dù lúc này đã mang bầu sang tháng thứ 4. Thường thì người ta sẽ nghén 3 tháng đầu vậy mà Hoài lại có thời gian nghén lạ quá. Có lẽ cùng chung suy nghĩ với tôi nên mẹ chồng tôi nói: - Mày đừng có mà đóng kịch với tao, tao còn đẻ ra mày được đừng làm trò, mày chửa 4 tháng, chứ không phải 1 tháng đâu mà nghén với ngẩm. Đừng có nói mày quên mất mày ngủ với con tao rồi chửa trước rồi bắt vạ nhà tao cưới nhé. - Chứ không phải mẹ và con trai mẹ tham tiền nên hối nhau cưới nhanh kẻo lỡ à, ai là người mới nghe đến gia sản nhà con đã bất chấp việc con trai chưa hoàn tất thủ tục ly hôn mà tổ chức đám cưới nhỉ? - Mày đừng có mà tinh tướng, tao cần đếo gì mấy cái đồng bạc rách nhà mày, thằng Hùng nhà tao cao ráo đẹp trai vớ đâu chả được vợ. Có cái loại mày thích phá hoại hạnh phúc gia đình người ta nên mặt dầy để có bầu thì có. Hoài tiến sát vào mẹ chồng tôi cười và bảo: - Vậy sao, chứ không phải là con trai bà bản chất khốn nạn nên bỏ cả con mình để chạy theo tôi sao? - Con mất dậy này, mày gọi ai là bà hả, để tao gọi chồng mày ra xem mày có còn dám lớn tiếng được nữa không. Nói rồi bà quay lên nhà gọi lớn: - Thằng Hùng, thằng Hùng đâu rồi, ra mà xem con vợ mày nó đang ngồi lên đầu lên cổ tao đây này. Mày có ra ngay đây mà dạy lại vợ mày không thì bảo? Nghe tiếng bà không chỉ mình chú út mà cả chồng và bố chồng tôi cùng bé Thỏ cũng chạy ra sân giếng để xem có chuyện gì xảy ra. Chồng tôi thấy tôi đang đứng ở cửa bếp nên tiến tới hỏi có chuyện gì. Tôi không nói chỉ đưa tay ra dấu cho chồng im lặng để xem tiếp kịch hay. Chú út hết nhìn vợ lại nhìn mẹ, thấy mẹ thì đằng đằng sát khí còn vợ thì thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nên nhíu mày hỏi: - Có chuyện gì mà mới sáng sớm mẹ đã làm ầm lên như thế, còn em không vào mà chuẩn bị đi làm đi còn đứng đó làm gì? Mẹ chồng tôi ngay lập tức gào lên: - Giờ này còn đi đâu, ra mà nghe con vợ mày nó cậy tiền nó khinh tao đây này, nó bảo mày tham tiền nên mới bám váy nó đấy nhục chưa con. Mà nào tao đã được nhìn cái đồng tiền của nhà nó như thế nào đâu mà nó bảo tao thấy gia sản nhà nó nên mới sui mày đâm đầu vào. - Hoài, có chuyện đó không, em có nói những lời đấy với mẹ hay không? - Nói thì sao mà không nói thì sao, dù sao thì đấy cũng là sự thật, vậy nên quan trọng gì có nói hay không? Mẹ chồng tôi thấy thế thì quay qua nắm tay bố chồng tôi khóc lóc mà nói: - Ông ơi ông nhìn con dâu ông đi, nó khinh cả nhà mình này ông ơi. - Bà thôi cái trò ăn vạ đấy đi được rồi đấy, sao cái lúc tôi khuyên thì bà không để vào tai, bây giờ khổ lại gọi tôi. Tự làm thì tự chịu, cái mo trên mặt tôi nó cũng dày lắm rồi, nên bà cứ gào lên, gào to nữa lên cho hàng xóm họ sang xem cho vui. Nói rồi ông bỏ luôn lên nhà trên để chuẩn bị đi làm, chưa bao giờ tôi thấy bố chồng tôi đến sĩ diện cũng không màng như thế. Mà ông nói đúng, làm đếch gì còn sĩ diện dâu mà giữ, cả làng ai người ta chả bảo nhà tôi tham của nhà con dâu, rồi dựa hơi nhà con dâu út cơ chứ. Mẹ chồng tôi thấy bố chồng tôi không bênh thì ngay lập tức lại quay ra tôi mà nói: - Nhân ơi, Hưng ơi mẹ khổ quá, Hùng ơi con thấy chưa, thấy vợ con nói gì chưa? - Chồng con có mù, có điếc đâu mà không thấy hả mẹ. Câu nói ấy của Hoài dường như khiến cho lửa giận trong lòng chú út dâng lên, ngay lập tức chú tiến tới dơ tay định đánh Hoài. Dù vừa rồi Hoài có láo thật nhưng tôi thật sự lúc này tôi rất lo cho Hoài, trước đây Cầm còn chẳng dám hỗn với mẹ nửa lời mà chú còn đánh. Vậy thì hôm nay e rằng Hoài sẽ khó mà yên, vô thức tôi kéo vội tay chồng, như muốn nhờ anh giúp đỡ Hoài. Hình như tôi đã lo xa quá, Hoài đâu cần đến sự giúp đỡ của vợ chồng tôi, mà ngay lập tức Hoài thách thức lại: - Đánh đi, anh đánh mạnh vào, đánh đi rồi tôi xem cái số nợ kia anh giải quyết thế nào, còn cả cái chức quản đốc của anh cũng không giữ nổi nữa đâu. Đừng để phải chui lủi chốn nợ như lần trước nhé. Tôi nhắc là cho anh nhớ, quần áo anh mặc trên người là tôi mua, xe anh đi là tôi sắm, ngay cả cái công việc anh đang làm cũng là bố tôi cho. Mẹ anh bảo chưa nhìn thấy đồng bạc rách nhà tôi á, vậy tiền nhà anh tổ chức đám cưới ai chi, tiền ăn uống hàng ngày của mẹ con anh ai lo, rồi cả cái ngày bà ta bị ngã vỡ mồm, tôi mua quà tôi cho tiền sao lúc ấy không chê là tiền rách đi mà lại sung sướng cầm như thế. Không biết nhục hay sao mà còn ở đó mà gào lên cho thiên hạ nó chửi cho. Chú út bất lực cuộn chặt bàn tay của mình thành nắm đấm rồi từ từ buông thõng xuống mà nói: - Cô vừa phải thôi, dù sao đây cũng là mẹ tôi, cô là con dâu thì phải có trách nhiệm hiếu kính với bố mẹ chồng? - Thế anh đã hiếu kính với bố mẹ tôi chưa mà đòi hỏi tôi phải hiếu kình với bố mẹ anh. Mà tôi nói thật chứ đến bố mẹ đẻ của anh anh còn chưa hiếu kính nữa là tôi. Còn mẹ anh nữa, đã bao giờ bà ấy tử tế với tôi chưa, thời gian qua tôi nhịn thế vẫn chưa vừa lòng anh à? Thằng chồng hèn hạ như anh thấy vợ bị bắt nạt mà không biết bảo vệ còn ở đấy mà dậy đời tôi á, chả trách ngày xưa con kia nó chạy mất dép là phải. Sống không có tâm thì cũng đừng đi mà rao rảng đạo đức, tốt nhất là dẹp mẹ nó đi. Mẹ chồng tôi thấy con trai bị vợ sỉ nhục thì ngay lập tức chạy đến túm tóc Hoài mà chửi: - Con chó cái này, cái loại mày đĩ thoã đi cướp chồng người khác mà còn dám lớn tiếng như thế à. Tưởng gia đình mày giầu có, mày đi du học nước nọ nước kia thì mày phải khác. Ai dè mày cũng chỉ là 1 con đĩ vô học mà thôi,tao đã sai khi không dậy dỗ mày từ đầu, nhưng hôm nay nhất định tao không thể để cho mày hỗn láo mãi thế được. Bà nói vừa túm tóc Hoài mà giật, có lẽ đau quá nên Hoài quát: - Con mụ già này, bà có bỏ ra ngay không thì bảo, nếu không đừng trách tôi ác, bỏ ra. - Tao không bỏ mày làm gì tao. Nói rồi bà còn giật mạnh thêm nữa. khiến cho bé Thỏ ở phía sau cũng bị Hoài va vào ngã nên khóc thét lên. Thấy mọi việc càng ngày càng đi quá xa, chồng tôi chạy đến đỡ bé Thỏ dậy còn tôi thì kéo tay mẹ chồng nói: - Mẹ bỏ ra đi có gì thì từ… Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Hoài đã đẩy mạnh mẹ chồng tôi khiến bà ngã lăn ra đất, tay bà trong lúc chới với đã đập mạnh vào bụng tôi đau nhói. Tôi vội vàng ôm bụng lùi lại phía sau, dù thế nào thì con tôi vẫn phải là quan trọng nhất. Chồng tôi thấy mẹ bị hẩy ngã thì vội vàng thả bé Thỏ xuống, đỡ bà và nói: - Thím Hoài ạ, tôi không muốn xen vào việc của vợ chồng thím, nhưng tôi mong thím sống đúng với địa vị của 1 người con dâu, đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa. - Anh nói thì cũng phải nghĩ chứ, anh hỏi vợ anh xem ai là người quá đáng trước, là em hay là mẹ. Rõ ràng là mẹ đánh em, em phản kháng lại thì vô tình làm mẹ ngã. Tại sao cái lúc em bị đánh không thấy anh lên tiếng giúp mà giờ mẹ anh bị đau anh lại nói thế. Còn nữa, nếu ngày hôm nay người bị sỉ nhục là vợ anh, người bị đánh cũng là vợ anh thì anh có nói được câu đó hay không? Cái gì cũng có lý do của nó cả, em còn đang mang thai, nếu con em bị làm sao thì ai chịu trách nhiệm. Chồng em nó không được như anh nên em mới phải tự bảo vệ bản thân và con em. Hoài nói đúng, ai cũng hiểu nguồn cơn bắt đầu từ mẹ tôi, Hoài chỉ là bảo vệ bản thân mình mà thôi, có điều cách bảo vệ của Hoài vượt xa với cương vị của người con dâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hoài đang mang thai, nếu không đẩy mẹ chồng tôi ra nhỡ mẹ chồng tôi kéo mạnh làm Hoài ngã thì sao. Thế nên cũng đâu thể trách Hoài được chứ, còn tôi tất nhiên là bị 1 phen hú hồn, may là con yêu không sao. Mẹ chồng tôi thấy Hoài nói thế thì nhất quyết không đứng dậy, bà cứ nằm đó vừa khóc vừa gào: - Làng xóm ơi sang đây mà xem con dâu đánh mẹ chồng đây này, lại đây mà xem này, sao tôi khổ thế này cơ chứ, ái ôi đau quá. Cái thân tôi kiếp trước làm sai điều gì mà kiếp này ông trời hành hạ tôi đến thế, có 3 đứa con dâu thì hỗn hào cả 3, chả đứa nào tử tế với tôi cả. Thế này thì sống làm gì nữa cơ chứ. Chú Hùng nãy giờ đứng như tượng vì bất ngờ với hành động của vợ, giờ thấy mẹ gào khóc thì vội vàng nói: - Mẹ đứng lên đi mẹ, con xin lỗi mẹ, lỗi 1 phần cũng do con, con bất tài vô dụng nên làm mẹ khổ. Mẹ đứng dậy vào nhà nghỉ ngơi đi. - Hùng ơi sao mẹ thương mày quá Hùng ơi, cứ tưởng bỏ được con vợ kia thì lấy được đứa tử tế hơn, ai ngờ vớ phải cái loại còn khốn nạn gấp trăm nghìn lần thế này. Con ơi con, mẹ đau quá con ơi, con làm gì đi chứ chả lẽ để nó như thế à con? - Mẹ cứ đứng lên rồi mình giải quyết được không, mẹ có đứng dậy được không, hay đau chỗ nào thì bảo con. Chồng tôi thấy thế thì cũng nói thêm: - Thằng Hùng nói đúng đấy, có chuyện gì mẹ cứ đứng dậy rồi nói, nằm kêu khóc thế này rồi người ngoài người ta lại cười cho. - Nhưng mẹ đau lắm con ơi, mẹ mà không làm cho ra nhẽ thì lần sau con này nó lại lấn lướt ngay. Nói rồi bà lại gào lên: - ối làng trên xóm dưới ơi có ai cứu tôi với không, con dâu tôi nó đánh tôi sắp chết rồi làng nước ơi là… Bà còn chưa kịp nói hết câu thì bố chồng tôi từ trong nhà cầm cái điếu cày hùng hổ ra chỉ vào mặt bà mà quát: - Bà có tin tôi lấy cái điếu này tôi đập bà chết cho bà khỏi kêu hay không, đứng dậy. Còn mấy đứa kia vào hết trong nhà tao nói chuyện, ngày hôm nay nếu chưa giải quyết xong việc này thì dừng đứa nào ra khỏi nhà. Mẹ chồng tôi thấy mắt bố chồng tôi long lên vì giận thì vội vàng đứng phắt dậy vội vã đi vào trong nhà, chẳng hề đau đớn hay xây xát như nãy giờ bà vẫn kêu. Còn chúng tôi cũng tự động xin nghỉ để vào họp gia đình, tôi không ủng hộ những lời lẽ và hành động ban nãy của Hoài lắm. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng lúc này lòng tôi đang rất hả hê. Chắc chắn sau ngày hôm nay nhà chồng tôi sẽ có rất nhiều sáo trộn, nhưng tôi mặc kệ, miễn sao mọi thứ không ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của tôi là được