25/10/2021
Edit: Nhật Nhật
Dự là mấy hôm tới không có chương nhé. Tôi đang bận lồi mắt, ông thầy dạy vẽ lại giao cho một bài khó nhăn răng, đã thế còn phải vẽ làm hai bản. Khi nào xong tôi thề tôi sẽ bù chương cho các cô. Thế ha!
...
Bất kể thế nào, người cá nhỏ cũng tạm thời ở lại Vườn Trẻ.
Tạm thời đúng là tạm thời thật, Hề Gia Vận biết mấy nhóc con nhà mình là cái tính tình gì, cho dù là nhóc Kỳ Lân ngoan ngoãn nhất, cũng không thích trong nhà lại có thêm một nhóc thần thú nữa, nhưng mà nó sẽ không nằm vật ra ăn vạ như nhóc Phượng Hoàng, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu, nhìn đến khi cậu mềm lòng mới thôi.
Nếu không phải lo người cá nhỏ lại bị Thao Thiết coi thành nguyên liệu nấu ăn đánh ngất mang đi, Hề Gia Vận đã lập tức đưa nó về nhà rồi.
Trấn an được mấy nhóc thần thú nhà mình xong, Hề Gia Vận tắm rửa sạch sẽ xong ngồi trên giường, trong lòng cậu vẫn băn khoăn về kết quả kiểm tra của Phó Tư Diễn, nhưng lại đối phương không thấy nhắn nhủ gì.
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận chủ động gửi tin nhắn qua trước.
[ Vẫn chưa có kết quả kiểm tra ạ?]
Bên trong bệnh viện, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, Phó Tư Diễn mở ra, nhưng anh không trả lời ngay, chỉ tiện tay tắt màn hình đi, mấy giây sau lại bật lên xem.
Bác sĩ nói: "Giám đốc Phó, anh chuẩn bị một chút, nhập viện càng sớm càng tốt. Thực ra cũng không phải vấn đề gì quá lớn đâu, trước khi anh tới, tôi đã cùng trao đổi với mấy chuyên gia bên nước ngoài rồi, khả năng chữa khỏi vẫn rất cao."
Phó Tư Diễn ừ một tiếng, dùng một tay đánh chữ vào ô nhập văn bản.
[ Có rồi, bệnh tái phát.]
[Có rồi, bệnh tái phát, nhưng không nghiêm trọng lắm.]
[Có rồi.]
Động tác của Phó Tư Diễn ngừng lại.
Bệnh tình tái phát, với anh mà nói là chuyện đã có chuẩn bị tâm lý từ trước. Không cần biết là sự vụ tại công ty, hay là chuyện cá nhân, Phó Tư Diễn đều có thói quen tính đến những khả năng xấu nhất sẽ xảy ra, anh chưa bao giờ ôm bất cứ suy nghĩ may mắn nào trong lòng, càng không đặt hi vọng của mình vào thứ mịt mờ hư ảo như cái gọi là vận may, so với những thứ đó, anh cho là cố gắng giữ mình bình tĩnh tỉnh táo còn có tác dụng hơn nhiều.
Nhưng vào giờ phút này, Phó Tư Diễn lại không có cách nào bình tĩnh được.
Bởi vì Hề Gia Vận.
Em ấy sẽ buồn.
Một lúc lâu sau, Phó Tư Diễn cuối cùng cũng nhắn lại.
[ Có rồi, không có việc gì, em đừng lo lắng.]
[ Nghỉ ngơi sớm một chút đi.]
Bác sĩ nhìn thấy màn hình tin nhắn của Phó Tư Diễn thì khá là kinh ngạc.
Anh ta là bác sĩ chủ trị của Phó Tư Diễn từ đầu đến giờ, hai người tiếc xúc mấy tháng, anh ta đã biết rõ tính cách của vị giám đốc Phó này, lý trí vô cùng, kiểu nói dối thiện ý này hoàn toàn không thể liên hệ với đối phương, dù sao lúc bị kiểm tra ra là mắc bệnh, bà Phó nước mắt giàn giụa mà người này vẫn chỉ đưa mấy tờ giấy kết quả khám ra, bình tĩnh chờ mẹ mình tiếp nhận hiện thực, điều này khiến bác sĩ không khỏi hiếu kỳ về thân phận người nhận tin nhắn kia.
Nhưng mà tò mò thì tò mò, bác sĩ chỉ hỏi: "Sao anh không nói cho đối phương biết sự thật?"
Phó Tư Diễn rũ mắt xuống, "Sợ."
Sợ em ấy buồn, cũng sợ em ấy hối hận.
Ngừng một chút, Phó Tư Diễn lại nói: "Chờ mấy hôm nữa rồi tính sau, chờ ba mẹ tôi quay về rồi nói."
Anh giống như đang nói chuyện với bác sĩ, lại như đang nói với chính mình.
Nếu trước đó bác sĩ còn hiếu kỳ với thân phận của người kia, vậy giờ đáp án đã quá rõ ràng rồi, bác sĩ không khỏi thở dài một hơi, "Vậy cũng được, anh chuẩn bị mọi chuyện cho kỹ trước đi, nói trực tiếp vẫn tốt hơn chút."
Phó Tư Diễn không tiếp lời, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Hề Gia Vận đã nhắn lại cho anh.
[ Không có chuyện gì thì tốt rồi.]
[ Vậy... Anh ngủ ngon nhé.]
Phó Tư Diễn: [ Em ngủ ngon.]
Chúc đối phương ngủ ngon xong, Hề Gia Vận vốn đã để điện thoại xuống rồi, nhưng cậu lại chợt nhớ ra một chuyện, bèn vội cầm điện thoại lại, tiếp tục đánh chữ: [ Đúng rồi, bao giờ ba mẹ anh đặt vé máy bay về đây? Lúc nào thì chúng ta đi đón họ?]
Phó Tư Diễn trả lời: [ Vào lễ giáng sinh.]
[ Được ạ.]
[ Còn một chuyện nữa.]
[ Anh Phó sau này đi tái khám không thể đi một mình nữa, hi vọng anh Phó nhớ kỹ, mình đã là người có bạn trai rồi.]
Phó Tư Diễn ngẩn ra, sắc mặt không khỏi dịu đi.
[... Được.]
*
Quay quảng cáo xong, Hề Gia Vận lại trở về đoàn làm phim, tiếp tục quay chụp "Đi ngang nhân gian".
Cậu và Dung Nhạc Thiên biểu hiện không tệ, tiến độ quay cũng vô cùng thuận lời, hai người không những không kéo chậm tiến độ, mà còn vượt hơn không ít, tâm trạng đạo diễn Nhiếp rất tốt, vì thế vung tay lên ——
Lễ giáng sinh này cho toàn bộ đoàn làm phim nghỉ lễ!
Người khác thì có thể vui vẻ thả lỏng đi chơi, Hề Gia Vận thì không được như vậy.
Lúc trước cậu đồng ý thu ca khúc chủ đề cho "Khổng tước ngủ trên gác cao", Triệu Tình biết cậu được nghỉ lễ một cái lập tức thông báo cho đạo diễn Cát, cho nên ban ngày cậu phải đi thu âm, buổi tối thì cùng Phó Tư Diễn ra sân bay đón người.
Cũng vì thế mà từ sáng sớm Hề Gia Vận đã tất bật.
"Cái này có được không?"
"Có phải không được trang trọng lắm? Hơi tùy tiện quá không ạ?"
Hề Gia Vận nhíu mày, nói xong lại đổi một bộ quần áo khác, cậu cầm điện thoại, đứng trước gương dài, camera hướng về phía gương, người đang cùng cậu gọi video call thì ngồi trên giường, nghe cậu nói vậy thì lông mày khẽ động, "Không có, không biết."
Đáng tiếc, nghe được câu trả lời của người kia xong, Hề Gia Vận vẫn không thấy hài lòng, cậu lại chọn mấy bộ quần áo khác từ trong tủ ra, Phó Tư Diễn nhìn mà không nhịn được cười, giọng hơi khàn khàn hỏi cậu: "Em mặc chính thức như vậy làm gì? Tính đón máy bay xong thì nhân tiện đi lấy đăng ký kết hôn với tôi luôn à?"
Hề Gia Vận thẳng thắn đáp: "... Em có hơi căng thẳng."
Phó Tư Diễn: "Không cần căng thẳng, nói cho em biết một tin tốt."
Hề Gia Vận: "Tin tốt gì ạ?"
Phó Tư Diễn khẽ cười nói: "Cổ phần của tập đoàn Trì Viễn, hiện tại phần lớn nằm trong tay bạn trai em, ba mẹ có không thích em thì cũng không thể dùng cái này để uy hiếp bắt tôi chia tay với em được đâu."
Hề Gia Vận: "... Vậy nhỡ họ cho em năm triệu, muốn em chia tay với anh thì sao?"
Phó Tư Diễn xùy một tiếng, "Không thể nào. Em phải biết là, làm phu nhân giám đốc Phó, em có thể có mấy trăm triệu trong tài khoản, năm triệu chỉ là chút tiền tiêu vặt thôi."
Hề Gia Vận: "... ? ? ?"
Năm triệu, chút tiền tiêu vặt á? ? ?
Có lẽ là thấy Hề Gia Vận sốc quá, Phó Tư Diễn lại ung dung thong thả nói: "Thế nào? Em có muốn đổi nghề, lập tức nhận lời làm phu nhân giám đốc Phó không?"
Hề Gia Vận khó khăn từ chối, "... Không, em vẫn muốn tiếp tục làm việc chăm chỉ thêm một chút."
Phó Tư Diễn khẽ giọng cười, tỏ ra khá là tiếc nuối, nói: "Vậy cũng tốt, chờ em chơi mệt rồi, không muốn phấn đấu nữa, tôi lại hỏi xem em có muốn làm bà Phó không vậy."
Thực ra, trong hai người ba mẹ Phó thì ba Phó tương đối nghiêm túc hơn chút, không dễ ở chung lắm, nhưng mẹ Phó lại rất thân thiện, hơn nữa bản thân bà là một nghệ sĩ, cho nên tính cách rất lãng mạn bay bổng, tình cảm luôn được đặt lên cao nhất, vì lẽ đó, mẹ Phó tuyệt đối sẽ không xen vào quyết định của Phó Tư Diễn, đương nhiên, Phó Tư Diễn cũng chắc chắn mẹ mình sẽ thích Hề Gia Vận.
Về phần ba Phó, không cần biết ông có thích thay không thì mọi chuyện trong nhà vẫn là do mẹ Phó quyết định, ông chỉ là công cụ hình người biết kiếm tiền không quá quan trọng mà thôi, sau khi về hưu rồi, ngay cả tư cách đảm nhiệm công cụ kiếm tiền hình người, ông cũng không còn nữa.
Trấn an như vậy khiến cảm giác căng thẳng trong lòng Hề Gia Vận giảm đi không ít, đúng lúc Thôi Xán Xán cũng gọi điện thoại tới, báo là cô đang chờ ở bên dưới rồi, Hề Gia Vận bèn tạm biệt Phó Tư Diễn trước: "Vậy em đi thu âm ca khúc trước đã, buổi tối gặp anh sau."
"Ừ, tối tôi tới Vạn Tượng đón em."
Hề Gia Vận sửa soạn xong bèn mang theo nhóc Nhai Tí mở cửa đi ra.
Về phần nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng, sau khi Hề Gia Vận ngủ dậy đã nhận được vài tin thông bác nhắc nhở của "Vườn Trẻ Thần Thú" ——
[ Bé Kỳ Lân trở về thăm Sơn Hải Cảnh nha!]
[ Cảnh báo! Sơn Hải Cảnh phát hiện bé Phượng Hoàng xuất hiện!]
[ Sơn Hải Cảnh từ chối bé Phượng Hoàng đi vào!]
[ Bé Phượng Hoàng hành hung nhân viên hải quan của Sơn Hải Cảnh, cưỡng chế xâm nhập!]
[ Bé Phượng Hoàng trở về thăm Sơn Hải Cảnh nha!]
Hề Gia Vận: "..."
Đúng, mặc dù quá trình có chút cong quẹo, nhưng nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng vẫn về tới được Sơn Hải Cảnh, xét thấy sức chiến đấu của nhóc Phượng Hoàng phải gọi là siêu mạnh, Hề Gia Vận cũng không lo lắng quá, dù sao cậu biết trong mắt nhóc Phượng Hoàng, sức chiến đầu của tất cả thần thú khác trước mặt nó đều là đồ bỏ*.
*Gốc là gà cay /làjī/ đồng âm với rác /lājī/
Chín rưỡi, Hề Gia Vận đến trụ sở của giải trí Vạn Tượng.
Cậu vừa mới tới, Triệu Tình đã vội vàng túm người đi về phía phòng thu âm, giới thiệu Hề Gia Vận với thầy A Ngũ.
"Thầy A Ngũ, đây chính là Gia Gia, Hề Gia Vận." Triệu Tình mỉm cười, lễ phép nói, "Trước đây cậu ấy có tham gia chương trình thi tài năng, cho nên giọng hát cũng không đến nỗi tệ, điểm này thầy cứ yên tâm ạ."
Khi còn trẻ những ca khúc do A Ngũ thể hiện là ký ức của rất nhiều thế hệ, có không ít bài là tường thành bất hủ trong giới âm nhạc, sau khi lùi vào hậu tường thì bắt đầu sáng tác âm nhạc, hầu như bài nào cũng trở thành hit, cho nên lúc đạo diễn Cát hỏi Triệu Tình, cô lập tức vô cùng phấn khởi, chuyện này đối với Hề Gia Vận mà nói, cũng là một cơ hội tốt.
Nhưng có một vấn đề ——
A Ngũ rất không thích bầu không khí bây giờ trong giới giải trí.
Cứ mặt đẹp là có thể nổi tiếng, thực lực thế nào đã không còn quan trọng nữa, lại thêm trước đó anh ta từng cùng mấy diễn viên lưu lượng đang hót hòn họt như mặt trời ban trưa hợp tác, kết quả đám người kia không có một ai nên hồn, thu âm album đều dựa vào chỉnh thanh cả, đến nỗi A Ngũ còn trực tiếp bày tỏ mình sẽ không bao giờ hợp tác với người như thế nữa.
Lần này, sở dĩ anh ta đồng ý viết ca khúc chủ đề cho "Khổng tước ngủ trên gác cao", hoàn toàn là vì trước đó thiếu nợ ân tình của đạo diễn Cát.
Triệu Tình nói tuy dễ nghe, cái gì mà tham gia thi tài năng, giọng hát không tệ, A Ngũ hoàn toàn không tin, anh ta liếc mắt nhìn Hề Gia Vận một cái, lập tức quy cậu vào trong hàng ngũ mấy tên mặt đẹp mà hát không ra gì kia, không chút nể nang nói: "Giọng hát không tệ? Không tệ này là nhiều hay ít? Đến cuối còn không phải đều dựa vào kỹ thuật chỉnh thanh à."
Nói xong, A Ngũ ném bản nhạc cho Hề Gia Vận, "Xem trước đi —— Cậu có biết đọc nhạc không đấy?"
Hề Gia Vận: "... Biết ạ."
A Ngũ gật đầu, sở dĩ anh ta hỏi như vậy là vì lần trước cũng có một nam diễn viên, đến nốt nhạc cũng không nhận ra, phải tìm người dạy hát từng câu từng một một, nhưng cũng không vì thế mà sắc mặt của anh ta dịu hơn, dù sao biết đọc nhạc cũng chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, A Ngũ lại nói thêm: "Cậu tự làm quen một chút đi, thấy được rồi thì gọi tôi.
Anh ta hoàn toàn không chờ Hề Gia Vận trả lời đã nghênh ngang rời đi trước, tựa hồ không muốn ở đây nhiều thêm một giây nào nữa.
Triệu Tình thấy người đi xa rồi mới bó tay bất lực nói: "Cậu đừng để ý, người làm âm nhạc, phàm mà có chút tài hoa đều kiêu ngạo như vậy đấy, có thể hiểu được."
Hề Gia Vận đương nhiên không bận tâm, cậu cúi đầu đọc nhạc, khẽ thử ngâm nga theo giai điệu.
Chỉ có thể nói, không hổ là thầy A Ngũ.
Bài hát này kể lại một giấc mơ, linh cảm đều tới từ phần cuối của "Khổng tước ngủ trên gác cao", sau khi mọi việc đã định, nữ chính Khổng Huyên mệt mỏi cuộn mình, mơ thấy bản thân khi vẫn còn là một cô bé, khoảnh khắc khi cô chạy giỡn bên bờ biển, không sầu không lo kia.
Cô nhìn thấy cá heo tung người nhảy lên, người cá vẫy đuôi, vào lúc này, những năm tháng dài phía sau đều tràn đầy hi vọng.
Không cần biết giai điệu hay ca từ, tất cả đều đẹp như mộng.
Hề Gia Vận học thuộc giai điệu trước, sau đó mới học lời.
Triệu Tình vẫn còn bận chuyện khác, không thể ở lại mãi với Hề Gia Vận được, cho nên nói với cậu một tiếng xong bèn quay về văn phòng tước, để lại một mình Hề Gia Vận trong phòng thu âm, một lần lại một lần học thuốc bài hát này.
Cậu không biết trong túi áo mình, nhóc Nhai Tí vừa ấn mở điện thoại của cậu, khởi động app "Vườn Trẻ Thần Thú".
——Kỳ Lân với Phượng Hoàng đi uýnh Thao Thiết rồi, nhưng nó vẫn chưa quên người cá đang ở Vườn Trẻ đâu!
Hề Gia Vận làm việc luôn cẩn thận, A Ngũ nói để cậu học thuộc bài hát trước, cậu bèn cứ thế nghiêm túc luyện rất lâu, lâu đến mức A Ngũ ở tiệm cà phê dưới tầng uống hết một cốc cà phê rồi, lại hút thêm một điều thuốc vẫn không thấy ai gọi mình quay lại, anh ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Còn đang thành thật học thuộc nhạc à?
Nghĩ như vậy, A Ngũ chắp tay sau lưng, lắc lư quay lại phòng thu âm.
Còn chưa đi vào trong, anh ta đã nghe thấy một giọng hát.
Du dương trong trẻo.
"Trong mắt em có biển, trong hai con ngươi đen bóng là làn sóng màu lam khói e lệ, tung mình bơi lội..."
Hình như còn có chỗ chưa hài lòng, ca từ và giai điệu chưa đủ uyển chuyển, thanh niên hơi ngừng một chút rồi hát lại: "Trong mắt em có biển, trong hai con ngươi đen bóng là làn sóng màu lam khói e lệ, tung mình bơi lội."
Cậu tập đi tập lại từng câu một, xong một đoạn mới luyện xuống đoạn tiếp theo, A Ngũ nghe một hồi, vẻ căng thẳng trên mặt giãn dần ra, sự ngạo mạn lúc trước cũng chậm rãi biến mất ——
Hóa ra là nhìn nhầm.
Cậu diễn viên nhỏ này thật sự hát không tệ, lại còn rất chăm chỉ cẩn thận nữa.
Trước tiên không nói đến điều kiện sẵn có của cậu —— Âm sắc trong trẻo, thuần khiết, vô cùng hợp với giai điệu và ca cừ của bài hát này, kiến thức căn bản cũng rất tốt.
Hơi thở của Hề Gia Vận cực kỳ ổn định. Nếu không cẩn thận lắng nghe, A Ngũ gần như không nghe ra được lúc cậu lấy hơi, điều này khiến ca khúc càng thêm liền mạch trôi chảy hơn.
Âm vực của cậu cũng rất rộng. Vì bài hát này tràn đầy cảm giác mộng mơ huyền ảo, cho nên âm sắc hơi cao, Hề Gia Vận hát lên, không hề bị vỡ giọng, mà độ cao của cậu cũng không khiến người nghe có cảm giác bị chói tai, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, cậu chủ yếu hát bằng hơi gió.
A Ngũ rất ghét mấy ngôi sao không xứng làm nghệ sĩ, nhưng nếu đối phương tuổi trẻ, có thực lực còn chăm chỉ nỗ lực thì lại là chuyện khác.
"Bốp bốp bốp."
A Ngũ vừa đi vào vừa vỗ tay, nói với Hề Gia Vận: "Người đại diện của cậu không nói quá, cậu thực sự có kiến thức cơ bản."
Hề Gia Vận hơi ngây ra, thành thật trả lời: "Người nhà em là giáo viên dạy nhạc, hồi bé em có được học qua, sau này tham gia chương trình tài năng, công ty cũng có mời thầy dạy để tập luyện thêm ạ."
A Ngũ liên tục gật gù, "Không tồi, kiến thức cơ bản của cậu thực sự không tệ, có tiềm lực. Nghe những người khác ai cũng nói biết hát biết hát, cuối cùng lại chẳng ra đâu vào đâu, tôi còn tưởng là người đại diện của cậu cũng đang nói quá lên."
Hề Gia Vận chỉ mỉm cười không nói.
Dù sao đã có kinh nghiệm hợp tác với ngôi sao idol trước kia làm bài học, để bản thân đỡ phải nghĩ nhiều, A Ngũ ban đầu cũng không định quá nghiêm khắc, dù sao cuối cùng vẫn phải nhờ đến hậu kỳ chỉnh giọng, giờ phát hiện ra Hề Gia Vận có thực lực, A Ngũ bèn nhịn không được nâng cao yêu cầu của mình với cậu: "Kiến thức cơ bản tốt thì tốt rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề..."
"Cảm xúc không trọn vẹn." A Ngũ nói, "Cậu xem bài hát rồi đấy, hát về giấc mơ, giấc mơ của một thiếu nữ không sầu không lo, cậu hát nghe có cảm giác rất dịu dàng, dịu dàng là không sai, nhưng ngoài dịu dàng ra, nó còn cần thêm thứ khác nữa."
Hề Gia Vận nghe ra A Ngũ đang nhắc nhở mình, lập tức rơi vào trầm tư.
Ngoài dịu dàng ra, còn có cái gì nữa?
Nỗi buồn? Hoài niệm về quá khứ?
Vậy phải thể hiện ra như thế nào?
A Ngũ thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, lại nghĩ Hề Gia Vận vừa rồi luyện hát lâu như vậy, bèn đi ra ngoài rót cho cậu cốc nước.
Ca khúc vốn đã thuộc được bảy tám phần, tiến độ lại bị đẩy về không, Hề Gia Vận cũng không cảm thấy bất mãn, chỉ là kiên nhẫn tìm kiếm cảm giác, nhưng làm thế nào Hề Gia Vận vẫn không thể dung nhập tình cảm đó vào trong ca từ, đạt đến trình độ "Cảm xúc trọn vẹn" như A Ngũ nói, cậu có chút khổ não.
Đúng lúc này, Hề Gia Vận nghe được một giai điệu.
"La la la la la la, la la la.
La la la la la la a a , la la la la la..."
Không có ca từ, chỉ ngâm nga thành giai điệu, âm thanh mờ ảo lại mơ hồ, nghe có cảm giác không chân thực, cũng bởi vậy, càng làm tăng thêm cảm giác kỳ ảo mông lung.
Người đang hát —— Hoặc phải nói, người cá nhỏ đang hát, hiển nhiên tâm trạng lúc này của nó rất sung vẻ, nó vui vẻ vì mình vẫn còn sống, giai điệu vô cùng sôi nổi, giống như đang hát một bài hát vô cùng vui sướng, nhưng biết được hoàn cảnh của người cá nhỏ, Hề Gia Vận không hiểu sao lại cảm thấy nó rất buồn bã.
Bởi vì sự vui vẻ này chỉ thuộc về quá khứ.
Khổng Huyên tự do, nhưng cô cũng đã mất đi tất cả.
Trong thoáng chốc, Hề Gia Vận bừng tỉnh.
——Dùng vui mừng để hát về đau thương!
Bắt được cảm giác, Hề Gia Vận bèn thử hát lại một lần nữa.
Đúng lúc A Ngũ đi rót nước trở về.
Anh ta dừng chân lại, không quấy rầy đến Hề Gia Vận, chỉ cẩn thận lắng nghe.
Không lâu sau, hai mắt A Ngũ sáng lên!
Anh ta nói tình cảm Hề Gia Vận đưa vào bài hát vẫn không đủ, thật là là để nói, chỉ có dịu dàng thôi thì quá đơn điệu, còn phải tăng thêm một ít cảm xúc khác vào trong ca từ, nói cách khác là chính là tình cảm ưu thương, hoài niệm, khiến người ta nghe xong là phải thấy lấn cấn trong lòng.
Nhưng Hề Gia Vận trực tiếp thay bằng một phong cách khác, cậu hát vô cùng vui vẻ mà tự do!
Bài hát này vốn nên đau buồn, vậy mà khi nghe cậu hát như vậy, tình cảm bên trong đã hoàn toàn bị thay đổi.
Nhưng mà, nhưng mà ——
Hiệu quả trái lại còn tốt hơn gấp bội, càng khiến sự đau thương trong giai điệu hiện lên rõ ràng hơn!
Thiếu nữ chạy giỡn trên bờ cát, sóng biển tựa như một tấm lụa giao tiêu bị gió làm nhăn, chói lọi như ánh sao, cá heo tung người nhảy lên ngoài xa, người cá lay động cái đuôi xinh đẹp của mình, đuôi cá mềm mại như nước, đánh thành từng gợn sóng nhỏ.
Tất cả những thứ này, yên tĩnh lại tươi đẹp.
Nhưng nó lại chỉ còn trong quá khứ xa xôi!
Thời gian là khoảng cách không ai có thể vượt qua, niềm vui sướng trong giây phút này cô đọng lại thành vô tận đau thương, nó là một đoạn ký ức, vĩnh viễn chỉ còn là một đoạn ký ức, không cách nào lấy trở lại, cũng không cách nào có thêm một lần nữa.
A Ngũ xúc động không thôi, "Hay lắm! Hát như vậy, hiệu quả so với ý tưởng ban đầu của tôi còn tốt hơn!"
Ngừng một chút, anh ta hỏi Hề Gia Vận: "Cậu nghĩ thế nào mà lại quyết định hát như vậy —— Cái này trong văn học, gọi là dùng cảnh vui để diễn tả sự bi thương đúng không?"
Hề Gia Vận sờ sờ điện thoại của mình trong túi, mặc dù không biết biết sao đột nhiên trò chơi lại khởi động, người cả nhỏ cũng hát lên theo, nhưng Hề Gia Vận có thể tìm được cảm giác, dùng phương thức này để hát ra cảm xúc của bài ca, tất cả đều nhờ có người cá nhỏ, nhưng cậu không tài nào nói ra được, chỉ đành hàm hồ nói: "Cũng không hẳn là do cháu nghĩ ra đâu ạ?"
A Ngũ cảm thấy đây nhất định là do cậu đang khiêm tốn, không khỏi càng thêm tán thưởng Hề Gia Vận, trong chốc lát, A Ngũ lại nói thêm: "Cách xử lý phát âm của cậu cũng rất tốt —— Không đặc biệt rõ ràng, từng từ từng chữ đều vô cùng chuẩn chỉ giống trước đó nữa, mà như cố ý khiến nó trở nên mơ hồ hơn, cảm giác mông mông lung lung như vậy, càng phù hợp với bối cảnh bài hát hơn."
Anh ta càng nói lại càng cảm thấy Hề Gia Vận không chỉ có thực lực mà còn có cả thiên phú nữa, hưng phấn hỏi cậu: "Cậu có muốn phát hành album không? Muốn thì tìm tôi, lúc nào cũng được."
Hề Gia Vận không biết, trong giới âm nhạc A Ngũ phải coi là biển hiệu vàng, người muốn tìm anh ta chế tác album không phải số ít, nhưng đều bị A Ngũ từ chối, muốn để anh ta ra tay, không phải chỉ cần có năng lực là được, mà còn phải khiến anh ta cảm thấy họ có tiềm lực nữa, bằng không cuối cùng cũng chỉ là dằn vặt lẫn nhau mà thôi.
Nhưng Hề Gia Vận không hề biết mấy cái này, nghe A Ngũ hỏi vậy, cậu chỉ lắc lắc đầu, "Hiện giờ em vẫn đang tập trung vào đóng phim thôi, chờ sự nghiệp ổn định rồi mới nghĩ đến những cái khác sau ạ."
A Ngũ nghe thế thì liên tục gật gù.
——Cậu diễn viên nhỏ này không chỉ có thực lực, có tiềm lực mà đối với sự nghiệp của mình cũng có kế hoạch rất rõ ràng, có thể thấy thái độ làm việc của cậu rất nghiêm túc, cũng rất chuyên nghiệp.
Cho dù bị từ chối, nhưng A Ngũ hoàn toàn không có chút không vui nào, "Được, vậy cậu trước hết cứ tập trung cho sự nghiệp diễn xuất trước đi, nếu thành công rồi, cảm thấy không còn tính khiêu chiến nữa thì có thể thử phát hành album, đến lúc đó cứ việc tìm tôi!"
Người ta đã nói đến thể rồi thì khó lòng mà từ chối thêm được, Hề Gia Vận cười cười, "Vâng, cảm ơn thầy A Ngũ."
A Ngũ liên tục xua tay, "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, phát hiện được hạt giống tốt, trong lòng tôi cũng rất vui."
Bọn họ đang nói thì Triệu Tình quay lại, thấy A Ngũ cầm cốc trên tay, cô tưởng anh ta muốn uống nước, bèn vội vã nói: "Thầy A Ngũ, thầy muốn uống nước à? Đưa cốc cho tôi được rồi, tôi đi rót nước cho thầy?"
A Ngũ coi trọng Hề Gia Vận, tức khắc cũng khách sáo với Triệu Tình hơn nhiều: "Không cần phiền đâu."
Nói xong, anh ta mới nhớ ta, cốc nước này là mình cố ý rót cho Hề Gia Vận, sợ cậu luyện hát lâu, cổ họng không thoải mái, A Ngũ vội đưa nước lên. "Đây, mới nãy tôi đi rót cho cậu đấy, uống nhiều nước một chút, phải bảo vệ cổ họng thật tốt, mai mốt còn tìm tôi chế tác album nữa."
Vẻ quan tâm cùng bảo vệ thực sự lộ quá rõ trên mặt anh ta, thái độ so với lúc Triệu Tình mới dẫn Hề Gia Vận đến quả thực như hai người hoàn toàn khác vậy.
Triệu Tình: "? ? ?"
Tình huống này là sao đây? ? ?
Thầy A Ngũ tự tay rót nước cho Gia Gia à? ? ?
Ơ hơ? ? ?
Với lại? ? ?
Chế tác album? ? ? Chế tác album gì? ? ?
Sao Hề Gia Vận lại ở sau lưng cô nhận thêm việc rồi? ? ? ? ?
Người đại diện như cô, đến cùng là có chút ý nghĩa tồn tại nào không vậy! ?
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương