23/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hề Gia Vận vội vàng mở "Vườn Trẻ Thần Thú" ra.
Từ khi mấy đứa nhóc Kỳ Lân tới hiện thực xong, Hề Gia Vận chưa mở lại trò chơi lần nào, chờ giao diện game load xong, thế giới quen thuộc đột hiên hiện lên trước mặt Hề Gia Vận, khiến cậu thậm chí có cảm giác như mình đang mơ.
Bầu trời trong xanh, hồ nước tĩnh lặng, sóng vỗ dập dờn.
Chỉ có điều ít đi mấy nhóc thần thú nhà cậu, Vườn Trẻ không khỏi có chút trống vắng.
——Không đúng.
Chỉ thấy ở trên bờ đang có một bé người cá "Mắc cạn".
Thân người đuôi cá, cái đuôi xinh đẹp có màu xanh biếc long lanh như nước biển, phản xạ lại ánh sáng mà trở nên lộng lẫy. Mái tóc đen dài như rong biển của người cá che kín nửa người trên của nó, trông như bé con này đang ngủ.
Nhưng Hề Gia Vận biết, nó bị đánh cho bất tỉnh.
Bởi vì Thao Thiết muốn ăn một bữa tiệc toàn món cá.
Hề Gia Vận: "..."
Người cá đáng yêu như vậy mà cũng có thể coi thành nguyên liệu nấu ăn à! ?
Hề Gia Vận rơi vào trầm tư.
Lúc này, trò chơi lại gửi đến cho cậu một thông báo nữa: [ Em gái người cá sắp tỉnh tồi! Xin chuẩn bị kỹ càng, cẩn thận trân châu bị dính bẩn.]
Hề Gia Vận: ?"
Cậu vừa tắt thông báo này đi, bé người cá cũng mở mắt ra.
Có lẽ là Thao Thiết đánh cá quá mạnh tay, cho nên bé người cá vừa tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là ngồi lên xoa xoa gáy, chẳng mấy chốc, trong mắt của nó đã lã chã nước, tủi thân khụt khịt mũi, như muốn khóc đến nơi.
Hề Gia Vận sợ nhất là trông thấy con gái khóc, cậu vội vàng hỏi: "Đau lắm hả?"
Người cá nhỏ lúc đầu còn không phát hiện ra ở đây có người, đột nhiên nghe thấy giọng nói thì sợ hết cả hồn, lại nghĩ đến kẻ đánh mình bất tỉnh, nó lập tức hoảng sợ nhào xuống dưới hồ, đuôi cá hất qua, chỉ nghe "Rào" một tiếng, nước bắn tóe lên thành một vũng nhỏ trên bờ.
Hề Gia Vận: "..."
Người cá nhỏ đã chui xuống dưới nước, nhưng nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng cùng nhóc Nhai Tí đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn.
Nhân viên chăm sóc sao đột nhiên lại chơi trò chơi rồi! ?
Chú ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Chuông cảnh báo trong lòng chúng nó lập tức vang lên!
Ba nhóc thần thú đồng loạt sáp lại, mà người cá nhỏ bị đánh ngất mang đi thì tủi thân không thôi, sau khi nhào xuống đáy hồ xong, nó không nhịn được nữa bắt đầu rấm rứt khóc, tiếng khóc của người cá nhỏ nghẹn ngào nức nở, mờ ảo êm tai.
Kèm theo tiếng khóc này, mặt hồ không ngừng có bong bóng nước nổi lên, cộng thêm từng viên từng viên trân châu nhỏ.
Nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng, nhóc Nhai Tí: Ồ, là một nhóc người cá nha.
Đáng ghét.
Đứa người cá này từ đâu lòi ra vậy?
Vườn Trẻ lại phân phối thêm thần thú mới cho nhân viên chăm sóc à! ?
Chúng nó rất là không vui.
Nhóc Phượng Hoàng hung ác kêu một tiếng về phía màn hình: "Chíp ——!"
Im miệng! Không cho khóc!
Khóc nữa lột vảy mi!
Người cá nhỏ nghe thế lại càng khóc lớn tiếng hơn, trân châu rơi xuống cũng viên sau to hơn viên trước.
Hề Gia Vận: "..."
Cậu bất đắc dĩ đè lại nhóc Phượng Hoàng, "Con đừng dữ như thế, với bạn nữ phải nhẹ nhàng một chút."
Nhóc Phượng Hoàng không phục, nó vẫn còn là em bé mà!
Nhóc Phượng Hoàng thở phì phì không kêu nữa, một bé bạc má đuôi dài phương bắc đang yên đang lành lập tức biến thành chim "nóc" trên cạn, Hề Gia Vận xách nhóc này xuống, đặt trong tay xoa nắm nó mấy lần, nói với người cá nhỏ: "Con đừng sợ, chúng ta sẽ không làm đau con đâu."
Cậu nói lời này thực sự không được đáng tin cho lắm, dù nhóc Phượng Hoàng đã thôi trợn mắt lườm nguýt rồi thì hãy còn nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí đang nhìn người cá nhỏ lom lom đây.
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận lại giải thích với người cá nhỏ: "Người... Thần thú đánh ngất con không phải chú."
Người cá nhỏ dưới đáy hồ nghiêng nghiêng đầu, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
—— Có thật không?
Người cá nhỏ cũng không rõ lắm kẻ đánh ngất rồi bắt cóc mình đi là ai. Ban đầu nó chỉ ngồi trên tảng đá định ngắm trăng chút thôi, kết quả đột nhiên phía sau xuất hiện một bóng đen, sau đó gáy của nó bị đập nhói lên một cái, ngất đi, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở đây rồi.
Nhưng Hề Gia Vận vừa nói thế, người cá nhỏ cuối cùng cũng nhớ lại một vài chi tiết nhỏ, bóng của kẻ đánh ngất nó có một đôi sừng rất lớn, trông rất là hung dữ, không giống người này ——
Ánh mắt và giọng nói đều thật dịu dàng.
Trên người đối phương có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người cá nhỏ không tự chủ buông xuống cảnh giác trong lòng, cũng khiến nó muốn dựa vào gần người này.
Có lẽ, thật sự không phải do người này đánh ngất nó đâu?
Người cá nhỏ dùng đuôi rẽ mặt nước, trân châu cũng bị vung lên, từng viên từng viên một chìm xuống dưới hồ.
Hề Gia Vận hỏi người cá nhỏ: "Con có bị đau chỗ nào không?"
Người cá nhỏ do dự một chút, nổi lên mặt nước, nó dùng một tư thế vô cùng quái dị, mặt úp xuống mặt nước nổi lên, nhìn lướt qua cực kỳ giống người chết đuối.
Hề Gia Vận dở khóc dở cười, vén tóc của cô nhóc này lên, quả nhiên nhìn thấy bên dưới sưng u một cục, cậu nhăn mày lại, "Thao Thiết sao lại ra tay nặng như vậy?"
Người cá nhỏ trong game vẫn được vẽ theo phong cách chibi như trước đó, nhưng cho dù như vậy, Hề Gia Vận vẫn cảm thấy trên gáy nó vừa đỏ vừa sưng, có thể tưởng tượng ra thực tế gáy nó sưng lớn như thế nào.
Mấy đứa nhóc Kỳ Lân vừa nghe thấy người cá này là do Thao Thiết mang đến thì vẻ mặt lập tức trầm xuồng, chúng nó quay sang nhìn nhau, nhóc Phượng Hoàng, nhóc Nhai Tí từ trên người Hề Gia Vận bò xuống, nhóc Kỳ Lân cũng ngoắc đuôi chạy theo, mở một cuộc họp khẩn cấp.
Mặc dù ba nhóc con này cũng suốt ngày kèn cựa gây sự với nhau, nhưng nếu bên ngoài có thêm một con nào khác xuất hiện, chúng nó sẽ lập tức tạm bỏ ân oán cá nhân xuống, bắt tay với nhau, đả kích ngoại địch.
Lúc này cũng không phải ngoại lệ.
Nhóc Kỳ Lân, nhóc Phượng Hoàng, cùng nhóc Nhai Tí châu đầu ghé tai với nhau, chíp chíp ẳng ẳng một hồi, đạt thành nhất trí.
——Thao Thiết thiếu oánh! ! !
Nhóc Phượng Hoàng uýnh Thao Thiết quen tay rồi, nhưng bây giờ điểm thiện cảm của nó còn chưa đủ, không thể quay lại Sơn Hải Cảnh dạy cho cái đồ tham ăn kia biết cách làm thú được, nhóc Nhai Tí lại càng khỏi phải nói, cho nên trọng trách đánh đòn Thao Thiết chỉ có thể giao lại cho nhóc Kỳ Lân vừa đạt đủ điểm thiện cảm, nhóc Phượng Hoàng truyền thụ kinh nghiêm đánh Thao Thiết của nó lại cho nhóc Kỳ Lân: "Chíp chíp chíp!"
Nhóc Nhai Tí cũng ở bên cạnh bổ sung thêm: "Chít chít chít!"
Nhóc Kỳ Lân bày tỏ mình đã hiểu hết rồi: "Gâu!"
Chúng nó đứa này một tiếng, đứa kia một tiếng, Hề Gia Vận muốn bỏ qua cũng không được, cậu quay đầu lại, lấy làm lạ hỏi ba đứa nó: "Ba đứa các con đang làm gì thế?"
Nhóc Phượng Hoàng vẻ mặt nghiêm túc hất đầu sang chỗ khác: "Chíp!"
Đang bận mở họp đây, con người, đừng có ầm ĩ!
Hề Gia Vận: "..."
Phải biết ba nhóc con này cứ hễ ở gần nhau là kiểu gì cũng gây lộn ầm ĩ, mặc cho khung cảnh này hòa thuận này của bọn nó có cảm giác hơi quái dị, Hề Gia Vận vẫn hi vọng thấy bọn nó ở chung hòa bình với nhau, vì thế thấy mấy nhóc này đột nhiên hòa thuận như vậy, cậu cũng không nói thêm gì nữa.
Cậu tiếp tục quay lại an ủi người cá nhỏ.
Hề Gia Vận dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng cho người cá nhỏ một lúc.
Động tác của cậu rất dịu dàng, lúc vừa động tới người cá nhỏ vẫn đau đến suýt khóc, nhưng mà sau khi thích ứng rồi, nó lại phát hiện cơn đau của mình giảm bớt một cách kỳ diệu, người cá nhó không nhịn được vầy vẩy đuôi cá của mình, làm bắn lên không ít bọt nước.
[ Em gái người cá cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!]
Hề Gia Vận đang muốn thu tay lại, kết quả lại chạm trúng lên người cá nhỏ, trên màn hình lập tức xuất hiện hai lựa chọn: Đưa về nhà – Giữ lại.
Giữ lại chắc chắn là không được rồi, mấy nhóc Phượng Hoàng sẽ tức xỉu mất, Hề Gia Vận còn đang nghĩ ngợi, nhóc Phượng Hoàng lại đột nhiên xông tới, nó nhảy lên trên màn hình điện thoại, dùng sức mổ mấy cái lên ô lựa chọn "Đưa về nhà".
Đưa về! Lập tức đưa về! ! !
Hề Gia Vận: "... Từ từ, con chờ đã nào!"
Nhóc Phượng Hoàng hiển nhiên là hiểu nhầm ý của Hề Gia Vận, thấy cậu ngăn cản nó, nhóc này lập tức thở phì phì quay phắt đầu lại, trừng Hề Gia Vận, trong mắt đều là chất vấn ——
Có phải chú đang muốn nuôi thêm cá không! ? ?
"Nuôi cá hay không nuôi cá không quan trọng, quan trọng là... ——" Hề Gia Vận bình tĩnh rút điện thoại từ dưới chân nhóc Phượng Hoàng ra, giơ lên cho nó xem, "Màn hình bị con mổ vỡ ra rồi đây này."
Nhóc Phượng Hoàng: "... Chíp?"
Nó chột dạ một giây, sau đó lại vô cùng căm phẫn kêu về phía Hề Gia Vận: "Chíp chíp chíp!"
Tại chất lượng của cái điện thoại này quá nát!
Ngày mai con bán con vịt thối kia đi, đổi cho chú cái máy khác!
Nhóc Phượng Hoàng vĩnh viễn không nhận thức rõ được về cân nặng của bản thân, nhưng mà Hề Gia Vận cũng không vì thế mà tức giận với nó, cậu xách gáy nhóc Phượng Hoàng lên, lay lay nó một chút, nhoáng cái đã vê nó thành một cục tròn vo, "Lần sau không được nhảy ở trên màn hình như thế, có biết chưa?"
Nhóc Phượng Hoàng nghe thế miễn cưỡng "Chíp" một tiếng, Hề Gia Vận đặt nó xuống, lại quay về trò chơi.
"Vườn Trẻ Thần Thú" vậy mà lại gửi thêm mấy thông báo liền lúc.
[ Không hợp lệ!]
[ Không hợp lệ!]
[ Không hợp lệ!]
[ Bé Phượng Hoàng đã bị đưa vào trong dánh sách đen của Sơn Hải Cảnh! ! !]
Hề Gia Vận: "..."
Cậu bó tay bất lực thở dài, cúi đầu nói với người cá nhỏ: "Chú đưa con về nhà vậy. Nhưng mà sau này con nhớ phải cẩn thận một chút nhé, đùng để bị người khác bắt được nữa, may là lần này Thao Thiết muốn ăn cá nên mang con đến chỗ chú, nếu không..."
Người cá nhỏ vừa mới nghe đến ăn cá một cái đã giật bắn cả mình, Hề Gia Vận thấy thế, bèn thôi không nói nữa, cậu chạm vào người cá nhỏ, đang định chọn vào ô "Đưa về nhà" ——
[ Em gái người cá không muốn đi!]
[ Em gái người cá muốn ở lại đây cơ QAQ ]
Hề Gia Vận ngẩn ra.
Nhóc Phượng Hoàng lập tức há họng gào thét: "Chíp!"
Không được, nhà mi đi ngay cho tui!
Người cá nhỏ sợ nhóc Phượng Hoàng, vừa thấy nhóc này nổi giận là lập tức chui tọt xuống nước, Hề Gia Vận vội vã sờ sờ đầu nhóc Phượng Hoàng, trấn án nó một chút, xong mới hỏi người cá nhỏ: "Con không muốn về nhà à?"
Người cá nhỏ gật đầu lia lịa.
Hề Gia Vận lại hỏi: "Tại sao?"
Người cá nhỏ ở trong nước thổi bong bóng ùng ục.
[ Em gái người cá sợ bị làm thành món cá QAQ ]
[ Em gái người cá thích nhân viên chăm sóc!]
Này thì khiếp rồi!
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp chíp chíp!"
Không được, không cho nhà mi được thích nhân viên chăm sóc của tui! !
Nhóc Nhai Tí cũng gia nhập cuộc chiến: "Chít chít chít!"
Rút lại ngay, nhà mi nói tui không thích nghe!
Chúng nó cách một màn hình gây sự rùm beng, đương nhiên chủ yếu vẫn là nhóc Phượng hoàng chíp chíp kêu không ngừng, Hề Gia Vận đau muốn nổ đầu, kết quả trên màn hình đột nhiên hiện lên thông báo nhắc nhở của phần mềm chat, Hề Gia Vận còn tưởng là Phó Tư Diễn nhắn lại cho mình, mà bây giờ điện thoại đang bị hai đứa nhỏ kia chiếm lấy, không còn thuộc quyền điều khiển của cậu nữa, Hề Gia Vận đành phải vào phòng ngủ lấy máy tính bảng ra.
Cậu mở phần mềm chat ra.
Tin nhắn không phải của Phó Tư Diễn mà là Triệu Tình.
[ Gia Gia, đạo diễn Cát hỏi cậu có muốn hát ca khúc chủ đề của "Khổng tước ngủ trên gác cao" không, trước đây không phải cậu từng tham gia show tài năng à? Chắc hát không có vấn đề gì đâu nhỉ?]
[ ... Cũng được ạ.]
[ Vậy chị nhận lời giúp cậu nhé, bên đoàn đội chế tác của họ rất có tên tuổi, còn mời cả thầy A Ngũ đến viết lời đấy, rất đáng tin.]
[ Vâng ạ.]
Nói chuyện cùng Triệu Tình xong, Hề Gia Vận lại ấn vào hình avatar của Phó Tư Diễn.
Từ lúc cậu về nhà đến giờ, đối phương vẫn chưa thấy nhắn lại.
Anh đang bận à?
Chắc không phải đâu.
Nghĩ một chút, Hề Gia Vận gửi lời mời gọi video qua.
Không lâu sau, bên kia nhận máy.
Ngữ khí Phó Tư Diễn vẫn như bình thường, hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
Hề Gia Vận: "... Muốn nhìn anh một chút, xem anh đang làm gì."
Phó Tư Diễn mỉm cười, nhưng không hiểu sao, Hề Gia Vận cảm thấy anh có vẻ không được vui lắm, sắc mặt cũng rất mệt mỏi, vì thế không nhịn được hỏi anh: "Sao thế ạ?"
Phó Tư Diễn không lên tiếng, chỉ cụp mắt nhìn về phía cậu, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Gia Gia."
Hề Gia Vận: "Vâng ạ?"
Phó Tư Diễn: "Nếu bệnh của tôi tái phát, em... Phải làm sao bây giờ?"
Hề Gia Vận thành thật trả lời: "Còn làm sao được nữa ạ? Đương nhiên là tiếp tục thôi. Anh từng nhắc nhở em, cũng cho em thời gian để cân nhắc thật kỹ rồi, nhưng em vẫn muốn ở cùng anh."
Dừng vài giây, Hề Gia Vận cảm thấy Phó Tư Diễn không thể vô duyên vô cớ hỏi như vậy được, cậu nhíu mày hỏi: "Sao anh đột nhiên lại hỏi vậy? Có phải là ——"
Bên Phó Tư Diễn đột nhiên có người đi vào ống kính, đối phương mặc áo blouse trắng, Hề Gia Vận ngây ra, lập tức lo lắng hỏi: "Anh đang ở bệnh viện à? Có phải thấy trong người không thoải mái không?"
Nói xong Hề Gia Vận đứng lên, "Anh đang ở bệnh viện nào? Em lập tức qua đó."
Phó Tư Diễn ngăn cậu lại: "Em đừng đến, ngày mai em còn phải đến đoàn làm phim mà."
Hề Gia Vận kiên trì nói: "Không sao, ngày mai em lại chạy về đoàn phim sớm cũng được."
Cậu sốt hết cả ruột, sợ Phó Tư Diễn xảy ra chuyện gì, Phó Tư Diễn im lặng chăm chú nhìn cậu một lúc, cuối cùng bình thản nói: "Tôi không sao, chỉ đến bệnh viện tái khám thôi."
Có lẽ do giọng anh quá mức thản nhiên, miễn cưỡng đè được xuống lo lắng trong lòng Hề Gia Vận, Hề Gia Vận lại hỏi: "Vậy anh kiểm tra xong chưa? Bao giờ thì có kết quả?"
Phó Tư Diễn: "Sẽ không lâu lắm đâu."
Ngừng một chút, Phó Tư Diễn hỏi: "Môi em còn đau không?"
Hề Gia Vận: "... Anh mà còn nhắc đến cái này là em đóng video lại đó."
Phó Tư Diễn cười khẽ một tiếng, mệt mỏi trên khóe mắt đuôi mày trái lại tản bớt không ít, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn, không còn tái nhợt và lãnh đạm như trước nữa.
Hề Gia Vận nhìn anh chằm chằm một lúc, "Như vậy tốt hơn nhiều."
Phó Tư Diễn: "Hả?"
Hề Gia Vận: "Lúc anh mới nhận máy, mặt mũi không chút cảm xúc nào, có hơi dọa người."
Phó Tư Diễn: "Dọa đến em à?"
Hề Gia Vận gật đầu: "Vâng, em còn tưởng có chuyện gì."
Phó Tư Diễn trả lời: "Không sao đâu."
Mấy giây sau, anh lại nói thêm: "Sắp có kết quả rồi, tôi cúp máy trước nhé."
Hề Gia Vận "Vâng" một tiếng, còn không quên dặn một câu: "Có kết quả nhớ nói cho em đấy."
Phó Tư Diễn: "Được, em cúp máy trước đi."
Hề Gia Vận bèn ấn kết thúc cuộc gọi.
Cho dù Phó Tư Diễn nói anh không có chuyện gì, nhưng Hề Gia Vận vẫn mơ hồ có chút bất an, cậu gắng đè xuống lo lắng trong lòng, còn đang mải nghĩ về chuyện này, thì nhóc Phượng Hoàng đã "Chíp" một tiếng, rung trời rung đất, Hề Gia Vận không còn nghĩ được gì nữa, vội vàng đi ra phòng ngủ.
Nhóc Phượng Hoàng đang đạp lên điện thoại di động, phạch cánh liên hồi, vừa nhảy vừa kêu không ngừng, nhóc Nhai Tí ở bên cạnh túm nó lại, nhưng không tài nào túm được, rất có cảm giác "Đại ca bình tĩnh một chút".
Đương nhiên, ý định ban đầu của nhóc Nhai Tí hoàn toàn không phải muốn can ngăn nhóc Phượng Hoàng, chẳng qua là vì nó là cục cưng ngoan của nhân viên chăm sóc, không muốn để nhóc Phượng Hoàng giẫm hỏng điện thoại thôi.
Hề Gia Vận mờ mịt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Còn chuyện gì được nữa?
Đương nhiên là người cá nhỏ không chịu đi, nhóc Phượng Hoàng nổi nóng rồi.
Hề Gia Vận nghĩ một chút, ôm nhóc Phượng Hoàng lên, lại đưa điện thoại lại cho nhóc Nhai Tí, nhóc Nhai Tí hiểu chuyện, lập tức đủn điện thoại về phía phòng ngủ, Hề Gia Vận lại cúi đầu hỏi nhóc Phượng Hoàng: "Con cãi nhau với bạn chuyện gì?"
Nhóc Phượng Hoàng lên án nói: "Chíp chíp chíp!"
Con cá đáng ghét này ăn vạ!
Nó ỷ lại vào chúng ta nha! !
Nó không có đạo đức làm cá! ! !
Nhóc Phượng Hoàng càng nói càng tức giận, lông chim xù hết cả lên, Hề Gia Vận lại vuốt xuống cho nó, bó tay bất lực nói: "Cho dù bạn ăn vạ đòi ở lại, thì bạn ấy cũng chỉ ở trong game thôi mà."
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp chíp chíp!"
Trong trò chơi cũng không được!
Hề Gia Vận giải thích cho nó: "Người cá nhỏ bị Thao Thiết đánh ngất mang tới đây muốn nấu nó lên, cho nên chắc nó sợ nếu mình trở lại, sẽ lại bị Thao Thiết bắt đi. Thế này được không? Trước để bạn người cá ở tạm lại Vườn Trẻ đã, chờ hôm nào Thao Thiết tới, chú nói cho nó là không thể ăn người cá được, chờ nó đồng ý, chú sẽ đưa người cá nhỏ này về nhà ngay."
Nhóc Phượng Hoàng vẫn thấy không vui, tức thành một cục bông xù.
Hề Gia Vận nâng nhóc Phượng Hoàng lên, lắc lắc nó: "Có được hông, có được hông?"
Nhóc Phượng Hoàng đạp đạp chân, nó liếc Hề Gia Vận đang cong mắt cười cười với mình một cái, mãi lâu sau mới bất đắc dĩ chịu trả lời: "Chíp."
Được rồi.
Nó người lớn không chấp nhặt với trẻ con.
Người cá nhỏ đáng ghét kia muốn ở lại thì ở lại đi, nó không giận, nó không giận ——
Không được.
Nó vẫn giận lắm! ! !
Chó Thao Thiết! ! !
Nhóc Phượng Hoàng thở phì phì, ở trong lòng mắng Thao Thiết lên bờ xuống ruộng, dáng vẻ nó như vậy thực sự quá đáng yêu, Hề Gia Vận nhìn thế không nhịn được, ôm nhóc này hôn chụt một cái, nhóc Phượng Hoàng lập tức cứng đờ cả người.
Hôn, hôn cái gì nha! ! !
Phượng tộc chúng nó có thể muốn hôn là hôn sao! !
Nó không phải loại chim tùy tiện như vậy! ! !
Nhóc Phượng Hoàng quay đầu lại trừng Hề Gia Vận.
Sự thực chứng minh, nhóc Phượng Hoàng không chỉ có thể thoải mái hôn, mà nó còn rất tùy tiện nữa.
Bởi vì điểm thiện cảm của nhóc Phượng Hoàng có thay đổi, trò chơi gửi đến một thông báo mới ——
[ Tổng hợp điểm thiện các của các bé thần thú tính đến thời điểm hiện tại: Bé Kỳ Lân – 100 điểm, bé Nhai Tí – 96 điểm, bé Phượng Hoàng – 100 điểm]
Hề Gia Vận đối với chuyện này vẫn còn chưa biết, nhưng nhóc Phượng Hoàng lại biết nha.
Nó lập tức cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
Chó Thao Thiết, đi chịu chết đi! ! !
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Thao Thiết: Không biết tại sao, đột nhiên thấy lạnh hết cả sống lưng.
Thao Thiết sắp bị nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng uýnh hội đồng (?)
---
Editor có lời muốn nói: Hôm nay tôi định không đăng chương mới cơ, tại tôi đi chơi, không có lap. Xong nghĩ thế nào lại mò lên beta bằng điện thoại cho các cô. Truyện kia còn mấy ngoại truyện nữa là xong, mà chưa tìm đựoc truyện mới để làm, thành ra vẫn đang om.
Các cô có chuyện chủng điền chủ thụ ca nhi nào nhẹ nhàng không?
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
107 chương
91 chương
20 chương
49 chương
73 chương
66 chương