Editor: Norah Beta-er: PaduC Hai bạn học nữ đều ngẩn ra, không cãi nhau cũng không đánh nhau nữa. Toàn bộ xảy ra quá nhanh, người xung quanh cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người. "Lệ Tiểu Nam, cậu, cậu không sao chứ?" Hai bạn học nữ sắp khóc đến nơi rồi. Bọn họ nghe nói trong nhà Lệ Tiểu Nam có chút bối cảnh, nếu như trong nhà đối phương truy cứu trách nhiệm, vậy thì bọn họ sẽ gặp phiền toái. "Không, không sao." Nam Tầm vừa nói câu này, máu trên môi lại chảy ra ngoài, còn đau đến tê dại. Hai bạn học nữ vội vàng dìu Nam Tầm đến phòng y tế, kết quả nửa đường lại gặp Quý Thiếu Thanh, cũng là tiểu soái ca hôm qua tỏ tình. Quý Thiếu Thanh còn sốt ruột hơn hai người, cậu vội vàng nhận lấy người, cõng Nam Tầm lên chạy thẳng. "Thả, thả mình xuống đi..." Nam Tầm vỗ vỗ vai cậu. Cô chỉ bị thương ở miệng thôi cũng không phải bị thương ở chân mà, tiểu soái ca họ Quý này đang làm trò cười sao? Quý Thiếu Thanh lập tức an ủi: "Lệ Tiểu Nam cậu đừng sợ, bọn mình sắp đến phòng y tế rồi." Nam Tầm quả thực hết chỗ nói, nhưng miệng cô đau đến mức thật sự không muốn nói nhiều thêm câu nào. Cô thấy may mắn bây giờ là giờ tự học buổi sáng nên trên đường không có ai, bằng không bị bạn học khác nhìn thấy, còn không biết sẽ truyền ra tin đồn gì. Quý Thiếu Thanh cõng Nam Tầm một mạch đến phòng y tế của trường. Bác gái ở phòng y tế thấy Nam Tầm chảy máu miệng, lại liếc nhìn thằng nhóc đẹp trai bên cạnh, thầm nghĩ đôi tình nhân nhỏ này cũng quá to gan đấy, nếu như bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra thì thế nào cũng sẽ bị đình chỉ học hai tuần. Bác gái ở phòng y tế cẩn thận xem xét miệng bị rách của Nam Tầm, phát hiện hóa ra không phải bị cắn, vì vậy thái độ tốt lên đôi chút, nói: "Không sao đâu, qua hai ba ngày nữa thì sẽ tự lành thôi." Nói xong, bác lấy bông thấm ít nước thuốc lau miệng cho Nam Tầm. "Được rồi được rồi, nhanh đi về lên lớp đi." Bác gái thúc giục, còn nói lời thấm thía với tiểu soái ca họ Quý: "Bây giờ các em còn nhỏ tuổi, quan trọng vẫn là việc học tập." Bác vừa nhìn liền biết hai người này là một đôi tình nhân nhỏ, tuy nhiên bác đã thấy rất nhiều trường hợp, vì vậy coi như không thấy nữa. Nhưng cũng bởi vì hai người này là trai tài gái sắc, cho nên bác mới nói một câu cảnh tỉnh. Vẻ mặt Quý Thiếu Thanh lập tức trở nên đỏ rực một phen, vội vàng giải thích: "Bác à bác hiểu lầm rồi, không phải vậy đâu." Dáng vẻ bác gái như không muốn nghe giải thích, trực tiếp để cho hai người cút đi. Nam Tầm nói tiếng cảm ơn với Quý Thiếu Thanh, sợ cậu còn muốn cõng mình, tự mình chạy đi trước. Quý Thiếu Thanh đuổi theo cô ở sau lưng, khóe miệng gần như ngoác đến mang tai. Miệng Nam Tầm hơi sưng lên, dọc đường đi về nhà đều thấy lòng chột dạ. Dựa vào trình độ cưng chiều vô hạn của Lệ Sâm với cô, cô không dám cho Lệ Sâm biết. Nhưng mà, con mẹ nó chắc chắn hai người âm thầm nhìn chằm chằm cô đã nói chuyện này cho Lệ Sâm rồi. Cô vừa mới dừng trước cửa, chuẩn bị ấn dấu vân tay mở cửa, nào ngờ cửa chính đã được mở ra từ bên trong trước cô một bước. "Cục cưng, vào đi." Không phải bác Vương, cũng không phải thím Lý, người mở cửa chính là Lệ Sâm. Anh đứng ở cửa, vẻ mặt u u ám ám. Nam Tầm cúi đầu, tay che nửa miệng, nói không rõ ràng: "Hôm nay ba quay về thật sớm nha." Lệ Sâm nghe cô nói chuyện như nuốt lưỡi vào trong như vậy, vẻ mặt càng đen thêm. Anh kéo Nam Tầm vào trong lòng, ôm vào nhà. Nam Tầm vừa thấy điệu bộ này, vội vàng giải thích: "Ba, ba đừng nóng giận nha. Bạn học của con cũng chỉ không cẩn thận thôi, ba đừng buộc người ta nghỉ học chuyển trường gì đó lại càng đừng làm cho nhà người ta phá sản đó." "Cục cưng, bỏ tay xuống, để ba nhìn xem." Giọng nói Lệ Sâm chưa hề lên xuống biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đã ngầm chứa nguy cơ. Nam Tầm biết lúc ba Lệ Sâm của cô dùng loại giọng điệu này nói chuyện, bất luận kẻ nào cũng đừng có ý đồ cãi lại mệnh lệnh của anh. Vì vậy, Nam Tầm cực kỳ cam chịu mà buông lỏng móng vuốt ra, để cho anh nhìn xem miệng lạp xưởng của mình. Lúc Lệ Sâm thấy đôi môi sưng đỏ kia, đôi mắt bỗng dưng trầm xuống, hơi lạnh từ từ thoát ra ngoài. Nam Tầm vội vàng nói: "Ba, chuyện này thật sự không liên quan đến bạn học, ba đừng nổi giận mà." Điều Lệ Sâm chú ý dường như khác với Nam Tầm, anh đột nhiên nâng cằm cô lên, cẩn thận xem xét môi cô hồi lâu, sau đó đưa ngón trỏ ra, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sưng đỏ, vào giây phút nào đó sức lực trên tay lại không chịu khống chế mà tăng thêm: "Cục cưng, nghe nói hôm nay có một bạn nam cõng con đến phòng y tế, là bạn nam tỏ tình với con lần trước kia, hả?" Nam Tầm đau đến rít thành tiếng, tủi thân nói: "Ba, ba làm con đau rồi." Lệ Sâm lập tức giảm nhẹ lực, nhưng ánh mắt vẫn u ám nhìn cô. Nam Tầm khóc lóc giải thích nói: "Con cũng không muốn cậu ấy cõng con đâu. Bờ vai cậu ấy không rắn chắc chút nào, con bị cậu ấy cõng mà cảm thấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng mà ba ơi, lúc đó không phải miệng con đau sao, chưa kịp từ chối, sau khi bôi thuốc xong con sợ cậu ấy lại cõng con nữa, con liền chạy trước." "Ba, lần trước con đồng ý với ba không yêu đương là thật. Con không thích Quý Thiếu Thanh, con cũng không thích bất kỳ ai khác, con chỉ thích ba." Nam Tầm vội vàng nhấn mạnh. "Cục cưng, tạm thời ba tin lời con nói, cho nên, ngày mai cắt đứt quan hệ với đối phương đi, biết không, hả?" Nam Tầm cmn muốn khóc rồi. Này tính là tin cái lông, từ đầu anh đã không tin rồi! Nam Tầm biết cho dù mình giải thích thế nào, Lệ Sâm đã cho rằng cô léng phéng với Quý Thiếu Thanh thì cô cũng chỉ có thể nuốt nước mắt mà gật đầu: "Dạ, ngày mai con sẽ đi nói rõ với người ta." "Cục cưng phải nghe lời ba, ba yêu con còn không kịp, sao có thể hại con được?" Lệ Sâm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói lời thấm thía. Nam Tầm: Lão lưu manh, lão biến thái. Lúc cơm nước xong, Nam Tầm rầu rĩ không vui, vì chỗ miệng bị xước ăn gì cũng đau, cuối cùng chỉ nuốt được vài ngụm cháo. Lệ Sâm cho rằng cô bởi vì đồng ý với mình cho nên không vui, nhưng chuyện gì anh cũng có thể dung túng cô, chỉ có chuyện này là không được. Có trời mới biết lúc anh thấy ảnh chụp học sinh nam kia cõng Lệ Tiểu Nam, trong lòng nóng nảy rất muốn giết người. Anh thật sự rất muốn một phát súng bắn vào đối phương. Cục cưng của anh là của anh, toàn thân trên dưới, bất kỳ chỗ nào cũng thuộc về anh, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách động chạm! Ông Lệ cũng nhìn ra được không khí không thích hợp giữa hai cha con, trong lòng không hiểu sao mà vui mừng, còn muốn hát vài điệu nhạc. "Nam Nam à, phim truyền hình sắp đến giờ chiếu rồi, xem với ông nội nha?" Nam Tầm thiếu hào hứng nói: "Ông nội tự ông xem đi, hôm nay con không xem, ngày mai ông nội nói cho con biết nội dung nhé." Nói xong, Nam Tầm không liếc mắt nhìn Lệ Sâm cái nào, mang cặp sách của mình lộc cộc đi lên tầng. Lệ Sâm hơi nhíu mày. Ông Lệ vui vẻ nói: "Ôi chao, lại cãi nhau với Nam Nam rồi hả? Lệ Sâm à, tuổi này của Nam Nam, chắc đang tuổi phản nghịch, con đừng quản thúc con bé, coi chừng phản tác dụng." Lệ Sâm tiếp tục ăn cơm, nhưng động tác chậm lại. Ông Lệ quét mắt nhìn anh một cái, hiếm có nha, vậy mà con trai nghe lọt lời ông nói? Lệ Sâm ăn cơm xong, lên tầng dỗ trẻ nhỏ, nhưng mà khi anh mở cửa phòng ngủ, phát hiện giường vốn nên lồi lên hình dáng tằm cưng lại bằng phẳng, phòng tắm cũng không có ai. Nhìn kỹ thì thấy thiếu một con gấu bông trên giường. Vẻ mặt Lệ Sâm thoáng cái đen lại.