Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 690 : Nhận Thấy Được Con Bé Thích Chơi Trò Này
Edit: Trant/ Beta: Padu, RED
"Phụt!" Phương Hằng đứng cạnh cười ra tiếng: "Cô Ngụy Lam thật đáng yêu."
Ngụy Xương liếc sang, mặt Phương Hằng lập tức đanh lại, trở về vẻ nghiêm túc ban đầu.
Không phải anh Ngụy cũng cười hả, mắc mớ gì cấm chú?
Hay là vừa rồi chú lỡ lời? Không được khen bé người cá đáng yêu?
"Chú, ý kiến của cháu không hay ạ? Sao lão Phương lại cười?" Nam Tầm nhìn Ngụy Xương.
Đối diện với cặp mắt to long lanh của cô, anh cầm lòng chẳng đặng, cũng chẳng kiêng nể Phương Hằng ở đây mà nâng cằm cô lên đặt một nụ hôn.
Phương Hằng suýt thì rớt cả tròng mắt.
Đây là nụ hôn sâu nồng nhiệt triền miên ngót chục phút.
Mà suốt quãng thời gian ấy, Phương Hằng hóa đá tại chỗ.
Sao lại thế này? Hũ nút như anh Ngụy bỗng dưng thông suốt?
Trời ạ, vậy mà chú còn tưởng anh phải nuôi người cá nhỏ nhiều nhiều năm mới nhận ra bản tính chiếm hữu bất thường của mình, rồi thêm mấy năm nữa mới phát hiện có lẽ đã nảy sinh tình yêu nam nữ với cô bé.
Tốc độ rùa đen trong tâm tưởng thoắt cái hóa tốc độ tên lửa, sao có thể khiến chú không khiếp sợ!
Người cá nhỏ khẽ đẩy Ngụy Xương, nhưng môi hai người cứ như dính chặt lấy nhau không thể tách rời nên cô đành cố gắng phối hợp với anh.
Phương Hằng há hốc miệng, phản ứng của người cá rõ ràng là đã bị hôn nhiều lần.
Chờ đến khi anh Ngụy rốt cuộc thấy đủ rồi, buông ra, người cá nhỏ liền thở phào một hơi, hai mắt rưng rưng mở to nhìn Ngụy Xương, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng nhỏ.
"Chú làm cháu sợ muốn chết, may mà dừng lại.
Cháu còn tưởng chú định chơi trò kia trước mặt lão Phương luôn.
Trò đó chỉ có thể chơi hai người, nếu mình chơi mà cho lão Phương ra rìa thì thật không phải phép." Lời nói tỏ vẻ áy náy.
Ngụy Xương nghe vậy sắc mặt bỗng tối sầm.
Chẳng lẽ cục cưng của anh còn muốn chơi trò thân mật kia với người khác?
Ngụy Xương đang định tét mông cô, cảnh cáo trò đó chỉ có thể chơi với mình, không ngờ người cá nhỏ đã chui vào lòng, ôm eo anh nói tiếp: "Cháu chỉ thích chơi trò này với chú thôi ạ.
Rất xin lỗi lão Phương, lão Phương chơi trò khác nhé.
Cháu không muốn chơi với lão Phương cũng không muốn chú của cháu chơi với lão Phương đâu."
Phương Hằng: ...!
Phương Hằng nhìn về phía Ngụy Xương, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Chắp vá từ lời của người cá, chú đã đoán ra được chân tướng.
Hóa ra, giở trò với cô bé xong anh Ngụy nói đó là trò chơi?
Phương Hằng quả thật không ngờ được Ngụy Xương còn có thời điểm cầm thú như vậy.
Khoan khoan, bé người cá vừa rồi nói, may mà dừng lại? Nói như vậy, trò họ chơi còn hơn xa ôm ấp hôn hít?
Phải chăng...!đã ăn sạch sẽ?
Qua cơn kinh hãi, ánh mắt Phương Hằng nhìn Ngụy Xương ngầm khiển trách.
"Anh Ngụy, lúc này mới bao lớn, anh vậy mà xuống tay được."
Ngụy Xương không phủ nhận, ngón tay mân mê cánh môi hồng của người cá, vẻ mặt suиɠ sướиɠ: "Lam Lam đã thành niên, hai bên tình nguyện.
Tuy rằng con bé còn chưa hiểu, nhưng tôi nhận thấy được con bé thích trò này.
Mà tôi, càng thích."
Nam Tầm nhìn Ngụy Xương, lại quay sang nhìn Phương Hằng, gật đầu: "Đúng vậy, cháu đã thành niên! Hơn nữa cháu cực thích cùng chú của cháu chơi trò kia.
Tuy chơi xong rất mệt, cổ họng cũng hơi đau, nhưng cháu ngủ một giấc là khỏe liền!"
Ngụy Xương vuốt ve mặt cô, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.
Tài xế già thường xuyên tìm bạn giường giải tỏa, tự cho mình là đúng - Phương Hằng: ...!
"Ha hả, anh Ngụy, tốc độ của anh đúng là...!" Phương Hằng bật ngón tay cái.
Có thể khiến bé người cá cam tâm tình nguyện bị ăn, anh quả nhiên lợi hại.
Là tôi đã quá xem nhẹ anh, anh Ngụy.
"Anh Ngụy, về chuyện lễ mừng thọ...!"
Ngụy Xương dán chặt mắt vào người cá nhỏ nhà mình, ngay cả khóe mắt cũng không thèm cho chú: "Làm theo lời Lam Lam, chuẩn bị một con gấu bông siêu bự."
Phương Hằng vẻ mặt khó thể tin: "Anh Ngụy, anh nghiêm túc?"
Ngụy Xương lúc này mới quét mắt qua: "Lam Lam sẽ cùng tôi dự tiệc.
Con gấu bông coi như quà con bé tặng Tần Chung, còn phần tôi ...!" Ngón tay cái anh ma sát ngón trỏ, thong thả nói: "Ông ta thích tranh chữ cổ, chú liệu mà làm, không cần quá thất lễ là được."
Phương Hằng sầu nhất câu "liệu mà làm".
Tâm tư anh Ngụy vốn khó dò, cuối cùng liệu ở mức độ nào đều do chú tự phán đoán.
Có điều nếu anh đã giao cho chú, xem chừng cũng không quá coi trọng tiệc mừng thọ ông Tần.
Sở dĩ đồng ý tham gia, chỉ sợ cũng do ân nghĩa mười năm nuôi dưỡng mà thôi.
Trong một hai phút ngắn ngủi, chú đã có cân nhắc trong lòng.
Sau khi Phương Hằng rời đi, bởi vì còn tận một tháng mới đến tiệc mừng thọ nên Ngụy Xương và bé người cá yêu dấu của mình lại trải qua rất nhiều ngày không biết xấu hổ.
Ban đầu lúc bảo Nam Tầm cùng chơi với mình, Ngụy Xương còn thoáng giằng xé nội tâm, thế nhưng dần dần liền mặt dày vô sỉ không ngượng mồm, chút áy náy khi dụ dỗ bé người cá tan biến sạch, hoàn toàn coi cô là tình nhân bé bỏng của mình.
Sau lại, thực sự thực hành hết mấy chiến trường trong phim, mỗi lần đều vô sỉ hỏi người cá nhỏ có thích không.
Nam Tầm buồn rầu, cô thật sự rất muốn thí nghiệm xem một lần áp chảo nướng bánh có thể duy trì đôi chân được bao lâu.
Nhưng lão lưu manh Ngụy Xương căn bản không chừa cô cơ hội nào, mỗi ngày vừa được dịp đều tóm cô chơi chơi.
Lão lưu manh vô cùng có tinh thần nghiên cứu, thường xuyên trộm lên mạng xem chút bí quyết với tư thế, chẳng mấy chốc đã nắm được tinh túy rồi lôi người cá nhỏ ra diễn tập.
Tiểu Bát ngáp một cái: "Ngươi cùng đại Boss vừa vừa phai phải thôi, cả ngày rảnh lắm phải không? Gia động cái là phải che chắn năm thức, chỉ có thể rúc trong không gian đọc truyện gϊếŧ thời gian."
Nam Tầm cũng thực bất lực: "Ngươi đi mà nói với đại Boss, than thở với ta cũng vô dụng.
Còn nữa, ta hoài nghi sâu sắc sách truyện trong miệng ngươi chính là truyện cấm, bảo sao nghe giọng uể oải thế."
Tiểu Bát: ...
Nam Tầm bây giờ đã có thể đi lại bình thường, có điều vẫn chưa quen đi giày cao gót.
Đương nhiên, chỉ là giả bộ thôi, thích ứng nhanh quá sẽ làm người hoài nghi.
Hôm nay, cách tiệc mừng thọ ông Tần chừng hai tiếng, Ngụy Xương mới thong dong dẫn người cá nhỏ rời biệt thự.
"Anh Ngụy, tới biệt thự chính đường Phồn Xương hay đi đâu ạ?"
"Đi tiệm của J, chỉnh trang cho Lam Lam."
Phương Hằng sửng sốt: "Nếu vậy e là không kịp giờ."
Ngụy Xương hờ hững đáp: "Ai bảo tôi định đi đúng giờ?"
Phương Hằng tức khắc sáng tỏ.
Anh Ngụy tự mình tham dự là đã cho ông Tần mặt mũi, còn tới lúc nào thì không quan trọng.
Nhà tạo mẫu J là chuyên gia số một trong ngành, chỉ vừa mới gặp Nam Tầm đã liên thanh ngợi ca cả nửa giờ: "Trời ơi, quý cô đây xinh đẹp quá đi mất! Cô là con lai sao? Ôi, làn da cô tuyệt xiết bao! Chẳng cần chải chuốt, quý cô hoàn toàn không cần trang điểm thêm gì..."
Cuối cùng nhà tạo mẫu không nỡ động chạm mái tóc đen óng của Nam Tầm, chỉ sấy phồng thêm chút, sau đó giúp chọn một bộ lễ phục màu xanh băng.
Khi Nam Tầm thay váy bước ra, Ngụy Xương lặng người ngắm nhìn cô chăm chú, rồi không nói hai lời trực tiếp bước đến, ôm eo cô trao nụ hôn sâu cháy bỏng.
Người đàn ông khép hờ mắt, ánh mắt si mê thành kính.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
91 chương
62 chương
270 chương
124 chương
10 chương