Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 90 : khi nam chính ma đạo tà mị bị bẻ cong (15)
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Snivy
- ---------------------------------------
Triển Nghê Thường nói làm sắc mặt Lâu Cốt Tu cũng không tốt lắm, hắn đi lên phía trước, thấp giọng cảnh cáo.
"Có vài lời nên nói thì nói, có vài lời nói phải nghĩ cho kĩ đi rồi mới nói. Nếu không... người ta lại bảo không có não."
Triển Nghê Thường giống như bình tĩnh được rồi, mặt không đổi sắc, trầm tĩnh đến không tin được, điều này khiến Kỳ Ngôn cảm thấy không ổn.
"Kỳ Ngôn, chính là ca ca nhà bên ta thích từ nhỏ..."
"Xem ra là ngươi còn không cam lòng làm giáo chủ phu nhân." Lâu Cốt Tu vung tay áo, quả quyết nói: "Sau khi trở về liền ban một phong hưu thư cho ngươi."
Triển Nghê Thường bình tĩnh, trên mặt rốt cuộc xuất hiện thay đổi, trong mắt nàng đều là lửa giận nhìn Lâu Cốt Tu cùng Kỳ Ngôn, tức giận đến run rẩy.
"Các ngươi... Vi phạm thường luân, quả thực ghê tởm!"
"Nghê Thường, đều không phải như ngươi suy nghĩ..."
"Câm miệng! Ta cho rằng ngươi vẫn luôn ái mộ ta, nhìn thấy ta gả cho người khác, sợ ta không được tốt, mới nói ta là muội muội ngươi... Không nghĩ tới, ngươi thế nhưng thèm muốn phu quân của ta! Làm ra sự tình đáng xấu hổ này! Không biết xấu hổ!"
"Câm miệng!" Lâu Cốt Tu nghe không nổi nữa, hắn bóp chặt cổ Triển Nghê Thường một phen, hơi hơi dùng sức, Triển Nghê Thường liền đỏ bừng mặt, trợn mắt trắng.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Kỳ Ngôn thấy thế, vội vàng chạy tới ngăn lại. Nếu Lâu Cốt Tu ở đồ ma đài giết Triển Nghê Thường, như vậy là chuyện lớn đó!
Tuy nói Triển Nghê Thường đã bị xoá tên, nhưng nàng vẫn có ấn tượng trong lòng những chính phái khác, nếu lúc này xảy ra chuyện, không nói đến nhiệm vụ Kỳ Ngôn không hoàn thành hay không, Lâu Cốt Tu cũng rất khó thoát thân từ Hành Vân Phong đầy tu giả chính đạo.
Khi Lâu Cốt Tu thấy tay Kỳ Ngôn phủ lên mu bàn tay của mình, liền hoãn lực đạo, cuối cùng thuận thế bị Kỳ Ngôn bẻ ra, bỏ qua cho Triển Nghê Thường một mạng.
"Ngươi còn thích nàng?" Lâu Cốt Tu nhướng mày hỏi.
Kỳ Ngôn nhìn Triển Nghê Thường nằm trên mặt đất ho khan, lắc đầu, thanh âm bình đạm: "Sớm đã nói, ta đối với nàng giống như muội muội."
"Nhưng nàng lại không nghĩ như vậy." Lâu Cốt Tu cảm thấy buồn cười, lắc đầu: "Nữ nhân này muốn quá nhiều, hy vọng xa vời cũng quá nhiều."
"Vậy vì sao ngươi còn muốn cưới nàng?" Kỳ Ngôn khó có được phản kích.
"Trở về liền cho nàng một phong hưu thư, được không?" Lâu Cốt Tu thần sắc ái muội nhìn y, âm cuối giơ lên, mị hoặc vô cùng.
(Snivy: Để lão nương xem tên con rể mất nết nhà ngươi xử lý thế nào. Hừ)
Sắc mặt Kỳ Ngôn ửng đỏ, không nhìn hắn, mà ngồi xổm xuống, tâm tình như ngày xưa mà chăm chú nhìn Triển Nghê Thường.
"Nghê Thường, lúc ta cùng với Lâu Cốt Tu quen biết, là ta xông vào Ma giáo muốn nhìn thấy ngươi sống có tốt hay không."
Ánh mắt Triển Nghê Thường dại ra, Kỳ Ngôn có thể thấy được một chút thủy quang giữa đó.
"Từ nhỏ ngươi đã sống không tốt, ta không có nhiều năng lực, không thể vì ngươi làm điều gì. Lúc ấy ta liền nghĩ, mặc kệ Ma giáo cũng được chính đạo cũng tốt, chỉ cần có thể bảo vệ tốt ngươi, đối tốt với ngươi, ta mới có thể yên tâm."
"Đáng tiếc trong ấn tượng của ta, vẫn luôn không nhìn thấy được giáo chủ bắt ngươi lên núi kia."
"Ta chỉ gặp một tên sai vặt, hắn vì ta mà dẫn đường, mang cho ta thức ăn."
"Ta ở Ma giáo đợi suốt ba ngày, ba ngày này, đều là tên sai vặt kia chăm sóc ta."
"Từ chỗ của tên đó biết được, ngươi trải qua phi thường tốt, hơn nữa giáo chủ muốn cưới hỏi đàng hoàng với ngươi, ta tin điều đó. Bởi vì thông qua tên sai vặt, ta tin tưởng người Ma giáo cũng không phải không tốt như vậy."
"Ba ngày ở chung, chia lìa tưởng niệm làm ta phát hiện, đối với một tên sai vặt, ta đã động tâm, ta không có biện pháp tiếp thu, lại nhất định phải tiếp thu."
"Ta không phải đoạn tụ, lại thích nam nhân, đáng lý nên bị người phỉ nhổ."
"Ta vẫn luôn cho rằng hắn là một tên sai vặt, vậy mà ngày đó ở đại hôn các ngươi, phát hiện vị sai vặt này, đứng ở vị trí tân lang."
"Làm sao rời khỏi Ma giáo, ta không biết, nhưng ta biết, nếu tên sai vặt đó đã là giáo chủ, hắn nhất định sẽ đối đãi với ngươi thật tốt."
"Nghê Thường, là ta gạt ngươi, thực xin lỗi."
............
Triển Nghê Thường sớm đã lệ rơi đầy mặt, thêm một lần Kỳ Ngôn nói chuyện này, nàng lại đau lòng lại khổ sở.
Sống đến bây giờ, Kỳ Ngôn chính là động lực sống sót của nàng, mặc kệ đã chịu bao nhiêu khinh nhục, nghĩ đến còn có một người nam nhân hướng về mình, chiếu cố chính mình, tâm Triển Nghê Thường liền nhiều thêm vài phần hy vọng.
Bày ra song linh căn, ý niệm thứ nhất đó là xứng đôi với Kỳ Ngôn, rốt cuộc có thể ở bên y rồi.
Bị Lâu Cốt Tu bắt đi, nàng cũng sợ hãi Kỳ Ngôn hiểu lầm, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Kỳ Ngôn, khiến trong lòng nàng tuyệt vọng.
Không nghĩ tới, Kỳ Ngôn vì nàng, ở Ma giáo chờ đợi ba ngày.
Hết thảy đều là hiểu lầm, là ô long mà.
(*) Ô long -乌龙事件: sự kiện ô long, một từ thông dụng trực tuyến được bắt nguồn từ bởi đảng CCTV năm 2013 ( còn được gọi là sự kiện kéo dài). Ý ngắn gọn: Sai lầm và hiểu lầm đã dẫn đến những mất mát không cần thiết.
Vậy nàng làm sao bây giờ? Kỳ Ngôn thì làm sao bây giờ? Lâu Cốt Tu thì sao?
Vì mối quan hệ rối tung như dây thừng này, Triển Nghê Thường khóc rống lắc đầu.
Bất lực cùng thống khổ, làm bộ dáng Triển Nghê Thường càng thêm chật vật, thậm chí là đáng thương.
Kỳ Ngôn trầm mặc, Lâu Cốt Tu dứt khoát im lặng.
Tộc nhân cùng các thế gia khác bị sơ tán, trên đài đồ ma chỉ còn lại Triển gia và Kỳ gia.
Triển Cổ Diệu cùng Kỳ Thiên Hành còn tiếp tục chiến đấu, còn lại Triển Nhu Đại là ngồi liệt ở một bên, cúi đầu, bóng tối che khuất mặt nàng.
Dần dần, Triển Nghê Thường không khóc nữa, nàng lau nước mắt, biểu tình dại ra nhìn Kỳ Ngôn, một lúc lâu sau, mới vươn tay, sờ lên mặt y.
"Nguyện vọng lớn nhất đời này của ta chính là gả cho ngươi... Đáng tiếc, không thể như nguyện."
"Nghê Thường..."
"Ha ha... ha, đến cuối cùng, ngươi còn gọi ta là Nghê Thường, giống như từ trước đến nay cũng chưa từng thay đổi." Triển Nghê Thường cười khổ, lệ theo khóe mắt chảy xuống.
"Hoặc là, có lẽ người thay đổi chính là ta, chứ không phải ngươi."
— Từ lúc bắt đầu thay đổi, đã là ta. Không cam lòng mất đi ngươi, lại không cam lòng không chiếm được ánh mắt Lâu Cốt Tu, không cam lòng bị Triển gia bỏ quên cùng lạnh nhạt, tả hữu lấy lòng... Vậy mà cái gì cũng không có được.
"Kỳ Ngôn ca ca, ngươi nhất định không phải là dị loại, cũng sẽ không bị người phỉ nhổ, ngươi là người tốt nhất trên thế giới này."
"Nghê Thường, ngươi... muốn làm gì?"
Tâm Kỳ Ngôn cảm thấy không ổn, thanh âm run rẩy hỏi.
"Kỳ Ngôn ca ca." Triển Nghê Thường cười khẽ, không hề rơi lệ, mà là đột nhiên hỏi một câu.
"Nếu có kiếp sau, ngươi nguyện ý cưới ta không?"
Kỳ Ngôn nhấp môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy dáng vẻ này của y, Triển Nghê Thường lắc đầu, làm như bất đắc dĩ, nói: "Ta đã sớm biết, ngươi nhất định sẽ không gạt người..."
—— Nhưng, lừa gạt ta cũng tốt mà...
Kỳ Ngôn trầm mặc, hiện tại tâm tình y thực loạn, bộ dáng này của Triển Nghê Thường rõ ràng là công đạo hậu sự, chẳng lẽ nàng muốn tự sát?
(*) Công đạo hậu sự: Công bố những chuyện khác trước khi chết, gọi là trăn trối.
Thần kinh lập tức căng thẳng, nữ chính tử vong thì toàn bộ nhiệm vụ sẽ thất bại, mặc kệ thế nào, y nhất định không thể để nữ chính chết được!
Trong lúc cân nhắc, bạch sam y trước mắt đột nhiên nhoáng lên, Kỳ Ngôn còn không kịp thấy rõ, một thân ảnh nhanh chóng hướng bên vách núi Hành Vân Phong chạy đi.
Vẻ mặt Lâu Cốt Tu nghiêm lại, vừa định đuổi theo, lại thấy Kỳ Ngôn so với hắn nhanh một bước.
Kỳ Ngôn Đứng lên, vì chạy gấp bèn dùng chân khí, chỉ hy vọng tốc độ có thể nhanh lên một chút, Triển Nghê Thường quyết tâm muốn chết, nhiệm vụ này liền đóng băng mất thôi!
Tiếc rằng Triển Nghê Thường cũng dùng chân khí, khi thân ảnh màu trắng kia kia dấn thân vào huyền nhai, đôi mắt Kỳ Ngôn trừng lớn, vươn tay bắt lấy, đáng tiếc lại chậm một bước, chỉ chạm vào được một góc áo.
"Nghê Thường ——!"
Tình huống khẩn cấp, Kỳ Ngôn bất chấp cái khác, làm trò trước mặt mọi người, nhảy xuống theo Triển Nghê Thường.
Gió từ đáy vực đập vào mặt, giống như trộn lẫn tạp băng với nhau, thực lạnh.
Sau khi Kỳ Ngôn nhảy xuống liền hối hận, trong nguyên tác, nữ chính nhảy xuống sau đó phát hiện sơn cốc, hơn nữa còn ẩn cư! Chính mình nhảy xuống thì chỉ có chết thật thôi!
Kêu rên trong lòng còn chưa kịp phát ra, trên mặt đột nhiên truyền đến một ít tiếng gió gào thét cùng với thanh âm không giống nhau, không đợi Kỳ Ngôn hoàn hồn, đã bị bao phủ bởi một cái ôm ấm áp.
"Ngươi muốn chết cùng nàng, ta đồng ý sao, hửm?"
__end chương 15 TG5__
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
9 chương
111 chương