Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Chương 72 : khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (19)

Edit: Potato Beta: Water ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Ngày qua này, thời tiết càng ngày càng lạnh theo từng cơn gió thổi qua. Mùa đông tới rồi, đây cũng là hạn chót cho lần công lược này của Kỳ Ngôn. Mấy ngày nay số lượng thú nhân ra ngoài săn thú giảm đi, trước kia bộ lạc sẽ cử khoảng hai phần ba thú nhân ra ngoài săn thú, còn hiện tại thì chỉ cử đi một nữa, một nửa hùng thú còn lại sẽ đi xem xét địa hình rồi di chuyển những tảng đá lớn để cố định đồ đạc ở bộ lạc thêm vững chắc. Đúng vậy, các thú nhân bắt đầu chuẩn bị di cư tránh rét. Nơi di cư tránh rét cũng không quá xa, mỗi năm đông tới, bộ lạc Nam Sơn sẽ tới nơi này, chỗ này nằm ở lưng chừng một ngọn núi. Ngọn núi này cao tới tận mây, nằm ở một góc của đại lục, bốn phía đều là núi. Không biết bắt đầu từ khi nào, bộ lạc Nam Sơn phát hiện ở đây có một hang động lớn, trong hang động này, bọn họ lại đào thêm một đống hang nhỏ. Mỗi năm đông đến, tộc nhân của bộ lạc Nam Sơn lại đến đây ở. Cho nên họ phải chuẩn bị đồ ăn thật kỹ lưỡng nếu không đông tới lại không thể ra ngoài kiếm ăn. Mọi thứ ở sơn động này đều tốt, thứ tốt nhất chính là dù tuyết có rơi lớn đến đâu thì cửa động cũng sẽ không bị che kín. Nhưng có duy nhất một thứ không tốt chính là tuyết lở, chỉ cần nó xảy ra, cửa động sẽ bị lấp kín, nếu không kịp thời đào tuyết ra thì tất cả thú nhân sẽ bị nhốt bên trong và chết vì lạnh. Kỳ Ngôn lúc này đang ở trong nhà của mình tự thu thập quần áo vào tay nải, đột nhiên bên hông cậu có hai cánh tay quàng tới, làm Kỳ Ngôn sợ tới mức hét lên một tiếng. "A......" Một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai Kỳ Ngôn khiến cậu đỏ ửng mặt, có chút quẫn bách nói: "Mãng Hi, ngươi đừng quậy." "À? Em sẽ cự tuyệt ta à?" Giọng Mãng Hi mang theo giọng mũi nhè nhẹ tràn ngập từ tính vang lên, phá lệ mang theo mị hoặc. Sắc mặt Kỳ Ngôn càng ngày càng hồng, cậu liền tránh qua một bên nói: "Ngươi mau đi thu thập đồ đạc đi, một chút nữa là chúng ta bắt đầu đi rồi đấy." Đợt di cư này chia theo từng đợt, mỗi năm bộ lạc Nam Sơn đi di cư tránh rét đều theo quy củ. Bọn họ quy định thời gian di chuyển là ba ngày sau đó chia tộc nhân thành sáu nhóm để tiện việc di chuyển đồng thời cũng tránh việc tộc nhân chen chúc dẫm dạp nhau không cần thiết. Kỳ Ngôn nghĩ rằng Mãng Hi sẽ đúng đắn mà buông cậu ra, không nghĩ tới hắn thế mà lại ôm cậu chặt hơn, "Em là của ta." Nghe vậy, mặt Kỳ Ngôn lập tức bốc khói, chín hết cả mặt! Về việc nói lời âu yếm thì đúng là không ai có thể so lại Mãng Hi màaaaaa! Lại nói tiếp, trong khoảng thời gian này, nỗ lực của Kỳ Ngôn hoàn toàn không uổng phí, độ hảo cảm của ba người kia đồng loạt tăng lên. Thi Ngang bận rộn làm thủ lĩnh, thế là Lộ Nhĩ có cơ hội thân cận với Kỳ Ngôn, vào cái đêm mà chân Kỳ Ngôn bị thương, Lộ Nhĩ đã ôm lấy cậu làm vài thứ, thế là độ hảo cảm của Lộ Nhĩ được đẩy đầy. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh. Kỳ Ngôn vì muốn tránh cho bọn Thi Ngang tiếp xúc với Joanna liền cố ý làm cho bọn họ cảm thấy cậu là một người yếu đuối cần được bảo vệ. Nếu như cậu biết Joanna đang ở bờ sông thì Kỳ Ngôn liền làm một vài động tác nhỏ để lôi kéo sự chú ý của bọn Thi Ngang, làm cho bốn tên hùng thú này biết, trong lòng Kỳ Ngôn là bọn họ. Vì thế cho nên độ hảo cảm hiện tại của Mãng Hi là 70, và của Bảo Trạch là 75. Một ngày nào đó khi Kỳ Ngôn hoàn thành công lược ở thế giới này, nơi đây sẽ bị bão tuyết bao trùm, hoàn toàn diệt vong. Đường lên núi hoàn toàn thuận lợi, bởi vì có kinh nghiệm ở đây thời gian vừa rồi cho nên lần này Kỳ Ngôn chỉ cần theo theo Mãng Hi là được Thi Ngang và Bảo Trạch, một người là thủ lĩnh, người còn lại là thầy thuốc nên hai người họ đã đi lên sơn động theo nhóm di cư đầu tiên, Lộ Nhĩ và Mãng Hi mang theo Kỳ Ngôn thì đi theo nhóm thứ tư. "Đúng rồi, Tiểu Ngôn chắc là không biết chuyện này đâu." Thanh âm của Lộ Nhĩ vang lên, Kỳ Ngôn thở phì phò quay đầu lại nhìn Lộ Nhĩ," Không biết chuyện gì?" "Chúng ta sẽ ở chung với một bộc lạc khác ở sơn động." Lộ Nhĩ thấy Kỳ Ngôn đổ mồ hôi liền tiến lên giúp cậu lau trán, "Sơn động đó được khai quật chung với một bộ lạc vùng biển." Lời nói vừa vang lên, khuôn mặt của Kỳ Ngôn liền nhăn nhúm lại. Bộ lạc vùng biển, là bộ lạc nằm trong một quyển tiểu thuyết khác, cũng là bộ lạc mà trong tiểu thuyết gốc, nguyên chủ của cơ thể này bị đưa đến làm lễ vật. Trời ạ, nam chủ của quyển tiểu thuyết này muốn cùng nam chủ của quyển tiểu thuyết khác gặp mặt nhau à!!! __end chương 19 TG4__