Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 60 : Khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (7)
Editor: Potato
Beta: Water
🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪🡪
Ngồi trong một gian thạch ốc xa lạ, so với lúc vừa tỉnh lại phải ở trong một căn nhà tồi tàn thì gian thạch ốc này nhìn có tình người hơn. Trên kệ và giá gỗ chất đầy thảo mộc, lúc Kỳ Ngôn được ôm vào còn nhìn thấy trên cửa phơi một ít thực vật màu xanh.
Kỳ Ngôn nhìn quanh một vòng, trên mắt cá chân bỗng nhiên truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cậu cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một ít thảo mộc màu xanh lá bị mài nhỏ đang được đắp lên nơi sưng đỏ trên chân mình.
"Đây là cái gì vậy........." Kỳ Ngôn nhỏ giọng hỏi.
Xử lý vết thương cho cậu là một nam nhân cậu chưa từng gặp qua, người này trên mặt thì tràn ngập xa cách và hờ hững, tạo cho Kỳ Ngôn cảm giác hắn đang khinh thường cậu, thanh âm đạm nhiên và lương bạc của đối phương vang lên.
"Thảo dược."
"............. Cảm ơn."
Câu trả lời ngắn gọn của đối phương làm Kỳ Ngôn cảm thấy hơi nghẹn nghẹn, nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi sau đó không nói chuyện nữa.
Mười lăm phút sau, chỗ sưng đỏ gặp thảo dược liền ngứa lên, còn mang theo đau đớn nhè nhẹ như kim châm, Kỳ Ngôn nghẹn miệng nắm tay, chịu đưng để không vươn tay đẩy đi lớp thảo mộc trên chân.
Nam nhân kia thì sớm đã đứng bên giá thảo mộc mà bán buôn, không rảnh để ý đến cậu, mà Kỳ Ngôn cũng không có cách nào để gọi người ta, cuối cùng thì người này đúng là một người lạnh nhạt mà.
Thi Ngang cùng hai người khác khi đi tới đây liền dừng ở cửa, không biết được rằng bọn họ sợ hãi chuyện gì hay có ước định gì với nhau, bọn họ chỉ trấn an mà nhìn Kỳ Ngôn cho tới khi người nam nhân lạnh nhạt kia đi tới ôm Kỳ Ngôn đem vào phòng.
"Đừng có lộn xộn."
Kỳ Ngôn ngẩng đầu, thấy nam nhân này hơi chau ấn đường nhìn cậu, Kỳ Ngôn bởi vì chân bị ngứa mà không nhịn được hơi lộn xộn lập tức cứng người lại không dám động.
Người này thấy vẻ mặt cậu đau khổ, làm như than nhẹ một tiếng, dạo bước đi tới, ngồi xổm bên người cậu, xem chỗ bị thương của Kỳ Ngôn, "Ngứa?"
"A?........Có!" Kỳ Ngôn gật gật đầu, "Còn có......... Đau một chút."
Nghe nói thế, người này liền lấy ra một cây gậy gỗ, gạt bỏ một nửa thảo dược trên vết thương. Sau đó dùng muỗng gỗ múc một muỗng nước sạch, nhẹ nhàng mà rửa chỗ vết thương.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Xúc cảm mát mát lạnh lạnh làm giảm đi phần nào sự ngứa ngáy, Kỳ Ngôn thoải mái mà thở ra một hơi, lẳng lặng nhìn người nam nhân đang xử lý miệng vết thương cho mình.
Sau một lát, Kỳ Ngôn cảm giác được sung đỏ trên chân giảm bớt, ít nhất bây giờ cậu đã dám chuyển động cổ chân một chút, hơn nữa chân cũng không đau.
"Cảm ơn ngươi!" Kỳ Ngôn cười một cái thật tươi với người nam nhân lạnh nhạt.
Người kia phảng phất như không nghe thấy, hắn tự mình sửa sang lại những thảo mộc lộn xộn.
"Ta tên là Kỳ Ngôn......." Kỳ Ngôn lại mở miệng nói, mím môi, tựa như việc giới thiệu về bản thân mình là một chuyện thực rối rắm:"Là thủ lĩnh..... Ân..... Là thủ lĩnh của mọi người nhặt ta về..........."
"Ta biết. Lúc đó ta cũng có mặt." Thanh âm đạm mạc của nam nhân vang lên, "Ta là Bảo Trạch."
"Cảm ơn ngươi rất nhiều! Ta đã gây phiền toái cho người rồi......... Nếu như có việc cần, ngô, hay ngươi cho ta làm sai vặt đi!" Để thể hiện lòng biết ơn, Kỳ Ngôn rất ưng ý cái thỏa thuận này. Dù sao thì cậu cũng chỉ có cái thân mình, là một tiểu thư thú được bộ lạc của người ta chứa chấp, miễn bàn tới việc mình có tài năng gì......
Bảo Trạch không nói gì, hắn xoay người, hướng ra cửa nhìn ba tên hùng thú đang đứng nôn nóng muốn chạy vào chào hỏi Kỳ Ngôn, Bảo Trạch ra dấu, ngay lập tức Thi Ngang và hai người kia liền vọt vào, vây quanh Kỳ Ngôn ân cần hỏi han.
"Tiểu thư thú sao rồi?"
"Kỳ Ngôn, ngươi có khỏe không?"
"Ngu ngốc, để xem ngươi còn dám chạy loạn không."
Kỳ Ngôn thấy bọn họ không để cho mình có cơ hội nói chuyện, cậu bĩu bĩu môi, xua tay chen vào nói:" Tốt, đã khỏe hơn nhiều rồi, đai gia các người không cần lo lắng!"
Lộ Nhĩ thấy thế, xoa xoa đỉnh đầu của Kỳ Ngôn, ôn hòa nói: " Thực xin lỗi, ta hại ngươi bị thương rồi."
"Không, không phải!" Kỳ Ngôn lớn tiếng nói: "Là ta làm cho các ngươi lo lắng............ Ta vốn dĩ chính là phiền phức của các người mà."
*,
~~end chương 7 TG4 ~~
P/s: sorry các ái phi, hôm qua trẫm hơi lười nên hôm nay mới up a ~
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
9 chương
111 chương