<img alt="TH GIỚI THỨ 3 " src="https://em.wattpad.com/552918d045887c3858abd866ab1d6792de92e81c/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f3339354b446b49757536756665773d3d2d3831393634373035312e313565333864613232386234643937623434363732313634313335372e6a7067" data-pagespeed-url-hash=3907923817 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
THẾ GIỚI THỨ 3
Chương 15: Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong ( 15)
Editor: Potato
Beta: Water
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đi đến thành phố W bằng máy bay, Phong Dương Ngạo chỉ dẫn theo một vài bảo tiêu và trợ lý, tính cả Kỳ Ngôn thì chỉ có mười người.
Trên máy bay, Phong Dương Ngạo cũng không pha trò. Hắn giao cho Kỳ Ngôn hai chồng văn kiện, để cậu sửa sang lại, lúc đem văn kiện giao cho Kỳ Ngôn hiếm có mà dặn dò một câu: "Hai văn kiện này một chút sai lầm cũng không được có, phải phân rõ cái nào là chính cái nào là phụ."
"Được thôi." Nhìn bộ dạng này của hắn, Kỳ Ngôn cũng nghiêm túc lên.
Mở văn kiện ra, Kỳ Ngôn nhìn lướt qua hai tờ mới kinh ngạc phát hiện những văn kiện này lại là những yêu cầu về hợp đồng, thành công đem mấy trăm triệu về cho công ty!
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phong Dương Ngạo, lại thấy hắn đã sớm chui đầu tập trung vào công việc của bản thân.
____Hắn ta thế mà lại đem văn kiện quan trọng như vậy giao cho mình?
Phong Dương Ngạo tín nhiệm mình? Cũng không đúng, tuy rằng Phong Dương Ngạo không hề che dấu hứng thú của bản thân với mình, nhưng độ hảo cảm chỉ dừng lại ở 45 điểm, còn không được tính là bằng hữu.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Quan hệ giữa mình và Phong Dương Ngạo còn chưa ra gì mà bây giờ lại dám đưa văn kiện quan trọng như thế này giao cho mình? Trong lòng Kỳ Ngôn tràn ngập hoài nghi và nghiên cứu tìm tòi.
Kỳ Ngôn bỗng nhiên có cảm giác, chuyến đi thành phố W này, hẳn là có một cơ hội gì đó. Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, cơ hội kia với đại sự phát sinh lúc này cũng không để lại ấn tượng sâu sắc gì........ Chẳng lẽ là do cậu nghĩ nhiều?
Mấy cái hợp đồng trị giá mấy trăm triệu đặt ở trước mặt mình, Kỳ Ngôn trong lòng cảm thấy như ngàn cân treo sợi tóc, cậu nghiêm túc sửa sang lại văn kiện, hy vọng không gây ra một sai lầm nào cả.
Suốt cả chặng đường không nói gì, Kỳ Ngôn và Phong Dương Ngạo một câu cũng không nói. Tới thành phố W, xuống khỏi máy bay thì vội vàng đi tới khách sạn. Kỳ Ngôn ở phòng bên cạnh phòng Phong Dương Ngạo.
Không khí khẩn trương xung quanh thể hiện tầm quan trọng của hiệp ước. Kỳ Ngôn đem văn kiện sửa sang lại cho tốt một lần nữa, xem xét tất cả lại một lần nữa, xác định không còn gì không ổn nữa thì cầm lên, gõ cửa phòng Phong Dương Ngạo.
Phong Dương Ngạo tự mình tới mở cửa, hắn mặc một kiện áo sơ mi trắng, ngày xưa thì không thấy được bộ dạng chỉnh tề, chỉ có lười nhác cùng với cảm giác mệt mỏi nồng đậm.
Kỳ Ngôn không định đi vào, nhưng Phong Dương Ngạo lại hơi hơi nghiêng người, thần sắc đạm nhiên mà nhìn cậu. Kỳ Ngôn mím môi, cuối cùng vẫn bước một bước, bước vào phòng Phong Dương Ngạo.
"Văn kiện đã được xử lý tốt." Kỳ Ngôn đem văn kiện trong tay đưa cho Phong Dương Ngạo:" Còn cần tôi làm gì nữa không?"
"Đã làm tốt rồi à." Phong Dương Ngạo không vội mà nói chuyện với cậu, ngược lại còn vui vẻ thoải mái mà ngồi ở trên sô pha uống cà phê.
Dư quang nơi khóe mắt nhìn đến vầng thâm xanh dưới mắt Phong Dương Ngạo, dưới chóp mũi của cậu toàn là mùi cà phê, Kỳ Ngôn biết, hắn nhất định là không ngủ yên. Cũng là vì trong tay nắm giữ mấy cái hợp đồng mấy trăm triệu.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Mà nói đến cũng lạ, Phong Dương Ngạo vì sao không đem những chuyện này làm trước cho xong, cố tình phải đợi nước đến chân mới nhảy, làm cho chính bản thân mệt mỏi bất kham, còn phải dựa vào cà phê để thức đêm...........
"Câu đóan xem tôi làm vậy là vì cái gì?"
Phong Dương Ngạo đột nhiên lên tiếng với thanh âm khàn khàn mà lười biếng, Kỳ Ngôn cả kinh, lúc này mới phát hiện chính mình đã đem tất cả nghi vấn tròng lòng nói ra.
"A......."
"Đừng có sợ, cậu đoán xem vì sao tới bây giờ tôi mới làm những việc này?"
"Bởi vì khẩn trương lo cho công tác lần này à?" Kỳ Ngôn âm cuối hơi cao, không xác định đáp.
Phong Dương Ngạo nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng thì hừ cười một tiếng, "Có thể xem như vậy mà cũng có thể không. Mà thôi bỏ qua đi, cậu qua đây bóp vai cho tôi."
"Hả?"
"Bóp vai."
Phong Dương Dương Ngạo vỗ vỗ bả vai của hắn, ý bảo Kỳ Ngôn lại đây.
Mắt thấy mặt Kỳ Ngôn đen một cục, tay nắm chặt tới phát run, trong lòng Phong Dương Ngạo buồn cười. Hắn đương nhiên biết Kỳ Ngôn sẽ không lại mà còn tức giận, hắn chỉ muốn trêu câu cho vui thôi.
Chính là, Kỳ Ngôn cứ nhịn rồi lại nhịn, vậy mà lại từng bước từng bước đi tới, đứng phía sau sô pha, đôi tay đặt lên bờ vai của Phong Dương Ngạo, không nặng không nhẹ mà vuốt ve, thủ pháp thuần thục đến dị thường, giúp cơ bắp đang căng chặt của Phong Dương Ngạo thả lỏng.
Lúc này thì Phong Dương Ngạo chấn kinh rồi: "Cậu mau bước tới đây."
"Không phải chỉ kêu tôi xoa bóp bả vai cho anh thôi sao." Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm cái ót của Phong Dương Ngạo bằng ánh mắt xem thường.
"A, tôi cho rằng cậu sẽ tông cửa mà chạy ra. Đâu ngờ lại nghe lời như vậy."
Kỳ Ngôn khó thở mà phản bác:"Không có đúng lúc gì cả! Cũng không có nghe lời...." Dừng một chút, thanh âm của cậu nhẹ đi, âm thanh như nước chảy, âm sắc tựa như lông chim đâm vào trái tim của Phong Dương Ngạo.
"Chỉ là thấy anh mệt mỏi quá thôi mà."
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
.........
Phong Dương Ngạo cả người đều thấy đơ, hắn nhìn phía trước, nơi nào được trang trí bằng pha lê cũng ẩn ẩn hiện ra hình dáng cũa Kỳ Ngôn,
Phong Dương Ngạo tiếp nhận công ty, làm tất cả mọi chuyện để đưa công ty đứng ở đỉnh, không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày đêm. Nhưng mà...... Chỉ có người này, sẽ đối với hắn mà nói " Anh mệt mỏi quá rồi."
Phong Dương Ngạo không mệt sao? A, sao mà không mệt, dù có làm bằng sắt thì hắn cũng là người mà.
Khi nào mệt thì ráng cắn răng chịu đưng rồi nó cũng sẽ qua. Nếu như tổng tài của công ty dễ làm như vậy, thì cũng sẽ không cần cổ đông, giám đốc, chủ quản rồi thì đủ thứ loại chức vụ phụ giúp công ty. Nói trắng ra thì bản thân hắn vẫn rất mệt mỏi.
Có người sẽ nói, kẻ có tiền thì mệt cái gì? Công ty do chính mình dựng lên thì mệt cái gì? Đều là những việc mỗi ngày phải giải quyết thì mệt cái gì?
Nhưng làm tổng tài như hắn thì cũng chỉ là người làm công. Vì chính mình, vì công ty, vì nhân viên, anh buộc phải làm, làm vì trên dưới công ty là hơn trăm người.
[ Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +15, độ hảo cảm hiện tại: 60 ]
..........
Kỳ Ngôn không biết nói gì, bởi vì cậu biết, chính cậu chọc tới điểm mềm nơi nội tâm Phong Dương Ngạo rồi.
Nhớ lại lời hắn đã nói với mình, hắn có tiền có quyền, nhưng đứng ở đỉnh cao, mới là cô đơn nhất.
Nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Phong Dương Ngạo, cảm giác được hắn thả lỏng và không hề phòng bị, cuối cùng nửa nằm nửa ngồi ở trên sô pha mà ngủ đi.
Kỳ Ngôn không đụng vào người hắn, cứ để Phong Dương Ngạo ngủ trên sô pha. Mặc kệ ra sao, ngủ quên so với ngủ trên giường nhưng không ngủ được thì lại tốt hơn nhiều.
Lặng lẽ dọn dẹp cà phê trên bàn, Kỳ Ngôn pha cho Phong Dương Ngạo một ly sữa bò rồi đặt trên bàn, đóng cửa lại yên lặng rời đi.
Cứ oanh oanh liệt liệt mà trải qua, trong sinh hoạt cũng thiếu đi phần nhu tình ấm áp.
Cho đến hôm nay, Kỳ Ngôn kinh ngạc phát hiện, cậu đi qua những thế giới, cũng chỉ là đi qua. Mặc kệ cả đời ở thế giới đó có mãn nguyện hay không, đều đã đi qua, tất cả đều trở thành hồi ức.
*
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
9 chương
111 chương