Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 42 : Khi nam chính phúc hắc ngả ngớn bị bẻ cong (10)
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Snivy
- --------------------------------------------
...... Chiếc xe này đi theo bọn họ như vậy, thật sự cho rằng cậu không phát hiện được sao?
Tốc độ Land Rover như vậy khẳng định không thể là bắt cóc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Phong Dương Ngạo mới có thể làm ra chuyện này.
Kỳ Ngôn có chút buồn cười, không nghĩ tới Phong Dương Ngạo vậy mà cũng có một mặt đáng yêu như vậy?
Văn Nhược ở bên này đi tới, trong lòng sinh hờn dỗi, không nghĩ tới vừa rồi Kỳ Ngôn lại làm sáng tỏ quan hệ của cậu cùng cô như thế này......
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Cậu không phải thích cô, muốn bảo vệ cô hay sao? Hơn nữa đám nam nhân kia cũng vậy, một hai là phải dò hỏi tới cùng, chính cô rõ ràng đã xấu hổ đến mức nào rồi...... Vậy mà suốt một đoạn đường này Kỳ Ngôn lại không tới dỗ cô một chút nào, sao lại có thể như vậy chứ!
Nghĩ như vậy, Văn Nhược không khỏi càng thêm tức giận, muốn quay đầu lại đi tìm Kỳ Ngôn hỏi rõ ràng, lại phát hiện Kỳ Ngôn đứng ở bên đường, ngơ ngác không đi.
"Này Kỳ Ngôn!" Văn Nhược kêu một tiếng, đi tới, ngữ khí không tốt lắm, hỏi: "Đang nhìn cái gì a?"
Bị gọi hoàn hồn, Kỳ Ngôn chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Không có gì."
Thấy bộ dáng cậu bâng quơ, nhẹ nhàng như vậy, Văn Nhược càng thêm tức giận: "Vì sao vừa rồi anh muốn ——"
Lời vừa ra khỏi miệng, Văn Nhược bỗng nhiên dừng lại. Chính bản thân mình nên nói như thế nào? Hỏi vì cái gì phải làm sáng tỏ quan hệ giữa chúng ta? Nói như vậy chẳng phải là có vẻ bản thân bị chịu thiệt rồi không? Một chút mặt mũi cũng không có......
Nghĩ đến đây, Văn Nhược đều đem tất cả oán khí nghẹn ở trong bụng, hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, sau đó thở phì phì mà đi về hướng khu nhà. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
[Độ hảo cảm của nữ chính đối với Kỳ Ngôn -10, độ hảo cảm hiện tại: 35]
Kỳ Ngôn nhìn bóng dáng cô, trong lòng không biết muốn cười đến bao nhiêu. Văn Nhược, đến đây rồi, vì cái gì lại cảm giác bản thân mình như một người đàn ông có tiền phát đạt nhưng phụ lòng, mà cô ta lại tận tâm tận lực muốn làm một nữ nhân tốt?
Rõ ràng ngay từ đầu, chướng mắt Kỳ Ngôn nhất, chính là Văn Nhược cô a.
Khóe miệng Kỳ Ngôn treo lên một độ cung trào phúng, mịt mờ mà liếc chiếc Land Rover đang bảo trì khoảng cách cùng cậu một cái, cuối cùng không để ý tới nó nữa, đuổi kịp bước chân Văn Nhược.
[Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 15]
Độ hảo cảm này, thật đúng là rớt thì nhanh mà thăng thì chậm.
Đi vào căn nhà của Văn Nhược, cửa không khóa, cũng may Văn Nhược tuy giận dỗi nhưng không đóng cửa, bằng không Văn Nhược đi đón cậu, ngược lại hai người không trở về cùng nhau, cậu còn gõ cửa đi vào, nếu dì Văn hỏi tới, nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó xấu hổ thì sao.
Mới vừa vào cửa đã nghe được mùi hương của món rau xào rồi, tay nghề của dì Văn vẫn luôn không tồi, thân là cô nhi, từ nhỏ Kỳ Ngôn liền quen thuộc với hương vị này. Bởi vì trừ bỏ đồ ăn tại cô nhi viện, chỉ có nơi này mới có thể khiến cậu ăn một cách thoải mái. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Thơm quá a." Kỳ Ngôn cười, đổi giày đi vào phòng bếp, Văn Nhược đang giúp dì Văn rửa rau, thấy cậu trở về chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện. Ngược lại, vẻ mặt dì Văn tươi cười, hiền lành đuổi cậu ra ngoài: "Ra phòng khách chờ, khói dầu trong phòng bếp có chút nhiều, âu phục thơm tho như vậy đừng để bị dính khói dầu mỡ, vậy thì giống cái gì chứ!"
Kỳ Ngôn híp mắt cười cười, nói: " Dì làm ít thôi, dù sao ba người chúng ta ăn nhiều cũng ăn không hết, đừng để chính mình mệt."
"Ai nha, đương nhiên dì biết, con mau đi ra đi, bằng không ngày mai đi làm, đồng nghiệp ngửi thấy một thân khói dầu của con đó!" Dì Văn tay không nhẹ nhàng vỗ cậu một chút, đem cậu đẩy đến phòng khách.
Ngồi trên sô pha, cảm nhận được hơi của khói dầu từ phòng bếp bay tới, máy hút mùi giống như đã cũ nhiều năm, hút khói dầu cũng không hết hoàn toàn, mặc dù là như vậy, nhưng hương vị gia đình nồng đậm bao phủ trên dưới căn nhà nhỏ này, cũng làm Kỳ Ngôn cảm giác được vô tận ấm áp.
Cảm tình ban đầu của nguyên chủ vẫn còn đó, đặt trên người Kỳ Ngôn, tư vị chua xót này, Kỳ Ngôn hiểu ra được rất nhiều.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
9 chương
111 chương