Editor: Thiên Lam - --- "Ra rồi! Ra rồi!" Ba chữ ( theo phiên âm tiếng Trung) phát ra từ chính miệng bà đỡ, thật là dễ nghe hơn so với bất cứ loại ngôn ngữ nào, đó là một sinh mệnh vừa mới chào đời. Toàn bộ thống khổ mà Tô Cẩm phải chịu đựng đã qua đi, sức lực giống như bị thời gian bòn rút, trước mắt nàng bỗng tối sầm, ngay lập tức ngất lịm đi! "Cẩm Nhi!" Ý thức càng lúc càng mơ hồ, còn nghe được tiếng Cận Bùi khẩn trương gọi tên nàng cùng tiếng trẻ em khóc nỉ non, thật tốt, thật tốt...... "Là nam hài tử, là một tiểu thiếu gia!" Bà đỡ dùng tã lót đã chuẩn bị sạch sẽ quấn cho đứa trẻ, vội chia sẻ sự vui suóng cùng Cận Bùi. "Mau gọi đại phu tới xem cho phu nhân!" Cận Bùi khẩn trương thúc giục, dường như còn quan tâm Tô Cẩm hơn cả hài tử mới sinh! Hắn sợ Tô Cẩm xảy ra chuyện! "Được!" Bà đỡ ôm hài tử đi ra phòng ngoài, vừa đi vừa nghĩ, bên ngoài người ta đều đồn Cận thiếu gia rất sủng ái Cẩm phu nhân, xem ra đúng là như thế! "Phu nhân chỉ là dùng sức quá độ nên ngất đi, tạm thời không quá đáng ngại, đợi lão phu kê hai đơn thuốc bồi bổ là được." Đại phu xem xong mạch nói. "Phiền toái cho ông rồi đại phu." Cận Bùi lúc này mới yên lòng, tự mình tiếp nhận khăn từ tay Tử Tình, ôn nhu lau mặt cho Tô Cẩm. Ở bên ngoài, thanh âm chúc mừng rộn ràng nhốn nháo, đại phu nhân vẫn luôn an tĩnh chờ ở bên ngoài cuối cùng cũng được yên lòng, bà vội tiến lên xem tôn tử của chính mình, đây là tôn tử đầu tiên của bà, tâm tình của đại phu nhân lúc này không thể nào diễn tả thành lời. Hứa Tâm cũng đi theo một bên xem cái tiểu sinh mệnh này, hắn thật đẹp a, mới sinh ra đã có dung nhan như vậy, hẳn là giống mẫu thân khuynh quốc khuynh thành của hắn đi? Dung mạo tuyệt sắc lại nam nhi của chính Tô Cẩm kế thừa, tương lai nhất định lại chọc phải rất nhiều nợ đào hoa, không biết có bao nhiêu nữ hài tử, sẽ giống nàng hiện tại, chỉ có thể thầm thương?! Lão phu nhân ở trong phòng cũng đã có Mộc Hoàn đến báo tin tốt, bà vui mừng nói liên tục ba chữ tốt, rốt cuộc, bà lúc còn sống vẫn có thể nhìn thấy chắt của mình, bà bây giờ lại càng thêm hài lòng với tiểu cô nương Tô Cẩm này! Vẫn còn nhớ rõ lúc Tô Cẩm mới vào phủ, nàng mỹ lệ, yêu diễm, nhưng lại không ổn trọng, không đoan trang, lúc này mới qua mấy năm thôi, nàng đã trổ mã, so với tiểu thư khuê các chỉ có hơn chứ không kém, đoan trang cao quý, tri thư đạt lý! Từ thân phận nha hoàn thông phòng lại muốn bò lên vị trí phu nhân, mới đầu bà cũng không đồng ý, nhưng đứa trẻ Cận Bùi lại toàn tâm toàn ý với nàng, hơn nữa sau một thời gian ở cùng Tô Cẩm, cảm giác khá thoải mái, vì vậy mà bà cũng đã thành toàn cho Cận Bùi, cưới Tô Cẩm làm bình thê. Bây giờ xem ra, Bùi Ca Nhi thật sự đã cưới được bảo vật! ........................ Ngày hôm sau, Tô Cẩm tỉnh lại, vây quanh mép giường đều là người đến thăm hỏi, lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân, Hứa Tâm...... tất cả đều mang theo ý cười trên mặt, ngay cả Hứa Tâm cũng mỉm cười thật lòng. Tô Cẩm thiếu chút nữa hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi rồi hay không. Mọi người ngồi hàn huyên một lúc mới rời bớt đi, chỉ có lão phu nhân, vẫn còn lưu luyến ôm hài tử, trong mắt ngấn lệ lập loè...... Nháy mắt đã đến ngày hài tử đầy tháng, trong phủ phá lệ náo nhiệt, Tô Cẩm ôm hài tử tiến vào thính đường, nội tâm vui vẻ vô cùng, bây giờ trên khuôn mặt nàng đã thêm vài phần đãy đà, lại có sự ôn nhu của người làm mẹ. Khách khứa đã ngồi đầy thính đường, hoan thanh tiếu ngữ, không khí ấm áp bao trùm. Vội thưởng trăng, thưởng rượu, sau đó thu một đống lớn lễ vật, Tô Cẩm trở về phòng chơi đùa cùng với bảo bảo. Đang là thịnh xuân, hài tử đã trổ mã càng ngày càng đáng yêu, Tô Cẩm cũng trong bất tri bất giác đã ở lại thời cổ đại này hơn một năm. "Cẩm phu nhân, Hứa phu nhân tới thăm người cùng tiểu thiếu gia." Tử Tình đi đến bên cạnh Tô Cẩm thấp giọng nói.