Thật ra, Tông Chính Mộc Phong muốn ôm Tầm Mịch vào trong phòng ngủ của hắn. Nhưng,Tầm Mịch lấy cớ quá mệt mỏi, cần phải dưỡng sức, cự tuyệt ý tốt của hắn. Đối với sự hiểu biết của nàng về ông xã nhà mình, một khi đặt chân vào trong phòng, thì chỉ có nước bay thẳng lên giường. Nàng không muốn sáng ngày mai thức dậy không nổi.  Cho nên, đành phải ủy khuất ông xã nhà mình một chút. Khóe môi mỉm cười ngọt ngào, chui rút vào trong chăn, thoải mái nằm ngủ. Nằm cách một bức tường, tâm trạng của Tông Chính Mộc Phong không hề tốt như vậy. Trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng của mỹ nhân. Thật vất vả mới nhắm mắt ngủ một chút, vậy mà còn gặp mộng xuân. Hình ảnh trong mơ thật đúng là đầy ướt át, khẩn cầu người khác phạm tội.  Cơ thể trắng nõn của mỹ nhân bị hắn chà đạp không thương tiếc, trên cơ thể mềm mại tràn đầy vết màu đỏ cùng dấu bầm tím. Tiếng kêu rên đầy quyến rũ, cặp chân thon dài ôm trọn vòng eo của hắn. Đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt tấm lưng rộng rãi cứng rắn của hắn, làm hắn nhịn không được lại … cứng nữa rồi. Nhìn tiểu Mộc Phong hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như ngọn núi, Tông Chính Mộc Phong cắn răng chấp nhận đi ra ngoài tắm nước lạnh. Trong lòng lặng yên niệm một câu: ‘Sau khi giúp mỹ nhân báo thù xong, mỹ nhân nhất định sẽ lấy thân báo đáp’  Đến lúc đó, hắn nhất định phải làm mỹ nhân ba ngày không bước xuống giường được, phải ăn cho thật no, đền bù nổi khổ thân xác cùng tinh thần của hắn trong mấy ngày nay. Chỉ là, tình hình bây giờ … aiiii …. Một thao nước lạnh tưới xuống … thật là lạnh thấu tim. Phủ thái tử.  Nữ chủ bị Tiểu Hương âm thầm hạ xuân dược. Hiện tại đang bận vật lộn, lăn giường cùng với phu quân của nàng ta trong đêm tân hôn. Tiếng động lớn đến mức, làm khuôn mặt của nha hoàn cùng thị vệ gác đêm đều đỏ bừng. Tiểu Hương gục đầu xuống, che dấu gương mặt tràn đầy sung sướng khi người gặp họa của nàng.  Hai tiện nhân không biết xấu hổ, dám tính kế tiểu thư nhà nàng, để xem, sáng ngày mai, hai tiện nhân đó còn dám ngông nghênh trước mặt tiểu thư nhà nàng nữa hay không? Cũng may, tiểu thư đã sớm biết được. Nếu không thì...  Ngẩng đầu nhìn trời đêm, âm thầm nói: Chờ đến buổi sáng thì tốt rồi. Ngày mới sang, mới sáng sớm, phủ thái tử đã chìm trong một tiếng la thét kinh hoảng đầy chói tai. (Kinh hoảng: kinh ngạc + hoảng sợ) “Tại sao lại như vậy, tiểu thư nhà ta đâu, tiểu thư nhà ta đâu?” “Đại tiểu thư, tại sao ngài lại ở nơi này, tiểu thư đâu, tiểu thư đâu?” Tiểu Hương cùng hai nha hoàn, ba mama do quản gia phủ thái tử phái đến hầu hạ thái tử phi, đi vào tân phòng hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu.  Nhưng khi nhìn đến gương mặt của thái tử phi, thao nước trong tay của Tiểu Hương rơi ầm xuống đất, làm mọi người kinh sợ. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều từ trong miệng Tiểu Hương nghe ra mấy câu không thích hợp. Không lẽ, đây là vị đại tiểu thư không biết xấu hổ của phủ thừa tướng? Chậc chậc chậc, thật đúng là không thấy không biết. Ánh sáng của nữ chủ chỉ có tác dụng với nam nhân, nhưng ở trong mắt của nữ nhân thì có thể nói là vô cùng chán ghét cùng khinh thường. Một đại tiểu thư con quan gia, vậy mà lại không biết xấu hổ, xuất đầu lộ diện trên đường phố, còn khắp nơi quyến rũ nam nhân. (Xuất đầu lộ diện: xuất hiện công khai) Khiến các nàng cảm thấy mất mặt thay nàng ta. Văn Nhân Vân Phỉ vẫn còn buồn ngủ, cũng bị giọng thét của Tiểu Hương rống tỉnh. Lập tức tức giận mắng:  “Làm càn, mới sáng sớm gào cái gì mà gào, biến” Nha hoàn cùng mama của phủ thái tử nhìn thấy tính tình chanh chua của đại tiểu thư phủ thừa tướng, trong ánh mắt đều tràn ngập là ghê tởm cùng khinh khi. Thiện lương, tính tình tốt đẹp, hiền lương thục đức?  Thứ nữ nhân chanh chua này cũng đáng được mọi người trầm trồ khen ngợi, ha hả... Tiểu Hương thấy đã đạt được mục đích, cũng không dây dưa tiếp, đẩy mấy nha hoàn ra, giống như ăn phải thuốc kích thích, chạy xông ra ngoài. Còn không quên hố Văn Nhân Vân Phỉ một lần:  “Tiểu thư, tiểu thư, ngài ở đâu?” “Đúng rồi, tìm phu nhân, tìm tướng gia, ta muốn đi tìm tướng gia” Văn Nhân Vân Phỉ trơ mắt nhìn Tiểu Hương chạy đi, đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Đợi đến khi nàng ta phát hiện ra có người đang đứng trước mép giường cùa mình, sắc mặt nhăn nhó khó coi. Lúc đó mới phát hiện, đây không phải là phòng ngủ của nàng ta. Tiểu Hương là nha hoàn của con tiện nhân kia mà, tại sao nó lại ở đây. Khoan đã, nha đầu chết tiệt kia vừa mới nói cái gì? Còn đây là nơi nào? Con tiện nhân Văn Nhân Tầm Mịch kia mất tích? Ha ha ha, đây đúng là chuyện làm nàng hạnh phúc nhất từ khi đến thế giới này.  Tông Chính Hạo Thiên ngồi trong phòng khách đợi hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy thái tử phi ra hành lễ, nổi giận đùng đùng tìm lại đây. Nhìn thấy thái tử phi còn ngồi ở trên giường, bên cạnh còn có mấy nha hoàn, mama. “Làm gì, còn không mau hầu hạ thái tử phi rửa mặt, trễ giờ vào cung hành lễ, các ngươi gánh nổi tội này sao?” Trong lòng không quên mắng chửi Văn Nhân Tầm Mịch. Nếu không phải nàng ta là đích nữ, hắn còn lâu mới cưới. Nhưng, khi nhớ lại thời khắc mở mắt ra vào sáng hôm nay, cả người đều khó chịu, không hiểu tại sao mình lại ngủ lại đây. Chỉ là … tư vị tối hôm qua, thật là mất hồn. Văn Nhân Vân Phỉ nghe được giọng nói quen thuộc, kinh ngạc quay đầu:  “Thái tử ca ca?” Sao lại thế này, tại sao thái tử ca ca lại xuất hiện ở chỗ này. Từ từ, rốt cuộc nàng đang ở đâu? “Phỉ nhi?”  Tông Chính Hạo Thiên cũng kinh ngạc, phản ứng ngay lập tức.  Ngày hôm qua, người cùng hắn bái đường chính là người mà hắn yêu? Nhưng … không thể nào, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?  Hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là, không đợi bọn họ hỏi chuyện, thì bên kia, đã có người tới truyền lời, nói là hoàng thượng cho gọi vào cung. Phải nói, Tầm Mịch cũng là một người tàn nhẫn. Lần này, nàng đem toàn bộ những uất ức cùng nghẹn khuất từ thế giới trước phát tiết ra hết. Vừa qua khỏi thời gian lên triều, Tầm Mịch đã bị Bảo Bảo bay tới bay lui quấy rầy. Sau đó, cùng với An Vương đi đến phủ thừa tướng. Sáng sớm, An Vương không lên triều, ngược lại đi thẳng tới phủ thừa tướng, còn mang theo một nữ tử. Mọi người nhìn thấy đều rất hiếu kì, để lại gã sai vặt đi theo tìm hiểu tin tức, còn mình thì lên triều. Tầm Mịch đứng ở trước cửa lớn phủ thừa tướng, thị vệ gác cửa nhìn thấy An Vương, lập tức đi bẩm báo cho thừa tướng. Rất nhanh, thừa tướng mặc quan phục, mang theo gia quyến ra chào hỏi. Tầm Mịch tìm được hình bóng của mẫu thân mình trong đám nữ nhân kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chỉ là, không đợi nàng mở miệng nói, thì đã nhìn thấy bóng của Tiểu Hương chạy tới trước mặt thừa tướng, quỳ mạnh xuống đất. Cũng mặc kệ xung quanh có hay không có người, nhanh chóng đem mọi chuyện nói ra hết. “Tướng gia, cầu xin ngài. Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ” “Ngày hôm qua, là ngày thành thân của tiểu thư cùng thái tử điện hạ, nhưng, người cùng thái tử điện hạ bái đường lại không phải là tiểu thư, à là đại tiểu thư”  “Ngày hôm qua, con rõ ràng là tận mắt nhìn thấy tiểu thư ngồi lên kiệu hoa.” “Mấy bà mối kia cũng có thể làm chứng, nhưng … vào buổi sáng hôm nay, người nằm trên giường của thái tử lại là đại tiểu thư” “Tiểu thư nhà con lại không biết tung tích nơi đâu. Tướng gia cầu ngài, ngài nhất định phải tìm được tiểu thư” Tiểu Hương than thở khóc lóc thảm thiết. Thượng Quan Yên vừa nghe, lập tức la lên một tiếng đầy sợ hãi, ngất xỉu. Tiểu Hương cùng bọn nha hoàn thấy vậy, nhanh tay đỡ lấy nàng, mới không để phu nhân ngã trên mặt đất. Xung quanh cũng nổi lên những giọng nói bàn tán tranh luận, thừa tướng trực tiếp đen mặt. Trong lòng lại phẫn nộ, lại oán hận. Đại nữ nhi sao lại ngu như vậy. Không phải nói, chờ đến khi thái tử lên làm hoàng thượng nữ nhi mới gả cho thái tử hay sao? Sao dám cả gan ra tay vào lúc này. Đặc biệt là làm còn không biết hủy diệt chứng cứ, điều nhất định sẽ lớn chuyện.  Đáng chết, hắn hiện tại phải nghĩ cách phải làm sao để giải thích chuyện này với hoàng thượng. Rõ ràng là cưới đích nữ, lại biến thành thứ nữ. Tầm Mịch thấy suất diễn của mình đã đến, mới ung dung đi lên một bước, gỡ xuống mũ sa trên đầu. Dung nhan so với mặt trời còn muốn chói lóa mắt, kinh diễm toàn bộ mọi người. Cho dù là người trong phủ thừa tướng, cũng là mỗi một lần thấy là một lần cảm thán. Hành lễ với thừa tướng:  “Phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, các vị di nương khỏe” Thượng Quan Yên chỉ là đang giả xỉu, cho nên nhi tử chỉ ấn ấn huyệt nhân trung thì đã từ từ tỉnh dậy. (Nhi tử: con trai) Nhìn thấy nữ nhi của mình, lập tức nhào lên, trong lòng lo lắng, trên dưới kiểm tra một lần, mới yên tâm. “Nữ nhi của ta sao khổ đến như vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?” “Con nói cho mẫu thân, cho dù mẫu thân liều mạng già cũng nhất định trả lại một công đạo” (Công đạo: công lý + đạo lý) Hiện tại, nhân lúc có mặt của Vương gia tại đây, còn có nhiều người chứng kiến như vậy, thừa tướng lại là một người trọng thanh danh. Hắn cũng sẽ không thể không nể mặt phu nhân của mình mà thiên vị, cũng sẽ không làm thanh danh của mình có tì vết. Gương mặt của Tầm Mịch tràn ngập bi thương, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt.