“Nhưng mà … sự thật lại vô cùng tốt. Đó là … mỹ nhân của ta vẫn chưa gả cho người”
Sau khi vừa nghe được tin tức mà Ám Nhị mang về, hắn thật là có chút kinh ngạc.
Vốn, hắn đã không có một chút hảo cảm nào đối với thừa tướng, một kẻ sủng thiếp chèn ép thê, hắn nhìn còn chướng mắt.
Nếu không phải lão già hoàng đế kia là ca ca của hắn, thì hắn sớm giết chết thứ người bất nghĩa đó.
Tuy hắn không quan tâm tới cái vị trí kia, nhưng nếu chạm tới nghịch lân của hắn thì … đừng trách hắn không niệm tình máu mủ.
(Nghịch lân: nói về những điều nằm trong danh sách kiêng kỵ, như người thân, người yêu)
(Tình máu mủ: nói về mối quan hệ gia đình ruột thịt)
“Lời nói của vương gia thật đúng là rất hợp khẩu vị của thiếp nha”
Tầm Mịch cười nhạt hai tiếng, mi mắt cong cong, xinh đẹp đáng yêu.
“Muốn nghe chuyện xưa của thiếp không?”
Nhấm nháp ly trà, rõ ràng là đắng nhưng nàng lại nếm ra hương vị ngọt ngào.
Tông Chính Mộc Phong chống tay ở trên bàn, khí chất lười nhác thong thả:
“Cầu mà không được”
Tầm Mịch liếc xéo nam nhân kia một cái, chậm rãi mở miệng nói:
“Ta là Văn Nhân Tầm Mịch, nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, cũng chính là đích nữ xấu xí không lên mặt bàn, người bị những người đó nói ‘ có tiếng không có miếng ’ ”
(Không lên mặt bàn: chỉ những người có suy nghĩ thấp kém, không biết cách ứng xử, giao tiếp với người ngoài)
“Không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, mọi chuyện đã biến thành như vậy”
“Phụ thân không yêu thương, cưng chiều thiếp, cũng không chú ý đến đệ đệ. Thậm chí còn muốn mẫu thân giao ra quyền quản lý hậu viện của phủ thừa tướng”
“Thiếp chưa bao giờ rời khỏi phủ thừa tướng”
“Nếu không phải những nha hoàn cùng hạ nhân thường xuyên đem chuyện bên ngoài vào phủ xâu xé, thiếp còn không biết … thanh danh của thiếp đã trở nên hôi thối đến như vậy”
Ánh mắt Tầm Mịch nhìn ra xa, tựa hồ như đang nhớ lại điều gì đó.
“Năm ngoái, lần đầu tiên phụ thân đặt chân tới viện của thiếp. Thiếp còn cho rằng, phụ thân rốt cuộc cũng nhớ tới thiếp … Lại không biết … phụ thân là tới nói cho thiếp biết về hôn sự của thiếp cùng thái tử”
“ Thiếp biết, đây là trách nhiệm mà thân là tiểu thư của phủ thừa tướng cần phải gánh vác”
“Thiếp đồng ý, nhưng điều làm thiếp không nghĩ tới … Chính là, toàn bộ đều là một âm mưu thâm độc … muốn nhục nhã hủy diệt thiếp”
“Bắt đầu từ ngày đó, bên ngoài nhanh chóng lan tràn tin thiếp hoành đao đoạt ái, mang tiếng là người cướp người yêu của đại tỷ”
“Còn nói … thiếp ghen ghét tài hoa cùng sắc đẹp của đại tỷ, ha”
Cười lạnh hai tiếng, dấu đi sự khinh thường trên mặt.
“Thiếp thật không thể hiểu nổi? Nếu bọn họ đã yêu nhau, vậy tại sao thái tử còn muốn tới cửa cầu hôn với thiếp?”
“Sau đó … thiếp biết được một điều. Thứ gọi là quyền lợi thật là mê người, thiếp là đích nữ phủ thừa tướng, thân phận đương nhiên là tôn quý”
“Hiện tại, cho dù thanh danh của thiếp đã hư thối, nhưng cũng cao quý hơn so với một người do thiếp thất sinh”
“Mà hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý cho phép thái tử cưới một người không xứng với thân phận cùng địa vị của hắn. Cho nên … mới xuất hiện một con quỷ xui xẻo là thiếp”
“Thiếp cũng rất bội phục đại tỷ cùng thái tử. Hai người công nhiên chàng chàng thiếp thiếp, ôm ấp nhau bên trong phủ thừa tướng phủ”
“Ha hả, cũng không biết, mắt những người đó đều bị mù hay là đầu óc có vấn đề. Vậy mà còn cảm thấy hai, người bọn họ hành động như vậy là bình thường”
“Tam cương ngũ thường đâu, đức đâu, trinh đâu? Thật là buồn cười, bọn họ còn ngược lại tới chỉ trích ta.”
(Tam cương: vua, cha con, chồng vợ.
Ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Đức: đạo đức.
Trinh: trinh tiết, tiết hạnh)
“Mấy năm nay, nghe quá nhiều điều thị phi nên thiếp cũng chết lặng. Nhưng thiếp trăm triệu lần không nghĩ tới … Bọn họ lại … trước tiên, âm mưu tống thiếp ra khỏi phủ, sau đó lại muốn bức tử mẫu thân thiếp”
“Không còn biện pháp nào nữa, thiếp chỉ có thể tự cứu lấy mình. Đại tỷ vẫn luôn muốn gả cho thái tử, cũng muốn đoạt lấy Phượng Hoàng Châu của thiếp”
“Thiếp … đành thành toàn cho bọn họ”
Rũ xuống lông mi, che dấu bên trong đau xót cùng mất mát.
Bảo Bảo vừa thông báo cho nàng, nói: ‘ Tiêu Kính đang ẩn ấp trên nóc nhà’ ông xã thân yêu của nàng hình như cũng phát hiện.
Một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là phải lợi dụng một chút.
Phải giành lấy sự đồng tình của ông xã nhà mình cũng thuận tiện để Tiêu Kính nghe được chuyện xưa của nàng.
Tông Chính Mộc Phong đau lòng, đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Ánh mắt tối tăm, trên gương mặt là nụ cười rợn người.
Ẩn nấp trong chỗ tối, Ám Nhất cùng Ám Nhị đẳng lòng, cảm thấy thật là sống lâu mới thấy.
Vị đại tiểu thư này của phủ thừa tướng thật đúng là rất biết cách hãm hại người khác.
Đầu tiên là làm hỏng thanh danh của đích nữ. Sau đó đem người tống đi, lại giết chết mẫu thân của người ta. Như vậy, mẫu thân của nàng ta có thể trở thành chính thất, nàng ta cũng sẽ trở thành đích nữ.
Chậc chậc chậc.
Quả nhiên, nữ nhân đều là rắn rết, nhất định phải tránh xa một chút.
“Mỹ nhân, không thương tâm, bổn vương giúp nàng báo thù”
Vỗ nhẹ lưng Tầm Mịch, dỗ dành nàng.
Muốn khi dễ người của hắn, phải trả giá gấp trăm lần ngàn lần.
Tầm Mịch ngửa đầu, trong ánh mắt còn chứa nước mắt:
“Vương gia tin tưởng thiếp? Không sợ thiếp cố ý bịa đặt lừa gạt chàng sao?”
“Không sợ”
“Bởi vì, đôi mắt của mỹ nhân là vật xinh đẹp nhất trên thế giới này. Nó có thể quyến rũ toàn bộ người trong thiên hạ”
Vuốt ve sợi tóc mượt mà như tơ lụa kia, trong lòng thở dài thỏa mãn.
Ngồi xổm ở trên nóc nhà, Tiêu Kính cũng yên lặng gật đầu đồng ý.
Đôi mắt kia rất trong trẻo, chỉ nhìn qua một lần, cả đời này hắn cũng sẽ không quên.
Vốn, hắn chỉ muốn nói lời cảm ơn cùng ân nhân. Kết quả, hắn chưa kịp đi ra ngõ nhỏ, thì đã nhìn thấy ân nhân bị một người nam nhân ôm đi mất. Lặng lẽ đi theo sau, không nghĩ tới sẽ nghe được một chuyện kinh động như thế.
Nếu hắn chưa từng biết nàng, có khả năng, hắn cũng sẽ không tin tưởng những gì nàng vừa nói. Đại tiểu thư phủ thừa tướng tài hoa hơn người, vô cùng xinh đẹp.
Còn tấm lòng thì rất tốt bụng, toàn bộ kinh thành đều biết điều này.
Đương nhiên hắn cũng sẽ thiên vị về phía đại tiểu thư. Nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy cái vị đại tiểu thư kia tâm kế thật sâu.
Sắc đẹp của ân nhân sợ là hai đại tiểu thư đều so ra kém nàng, chứ đừng nói tới khí chất như tiên nhân của nàng, trong sáng không nhiễm qua bụi trần.
Trải qua ngàn năm mới có được một người như nàng. Không người nào có so sánh được, cần gì phải đi ghen ghét một người không bằng mình.
Ai nói thật ai nói dối, vừa nhìn là biết.
Nữ nhân kia dám xúc phạm ân nhân, hắn nhất định phải vì ân nhân làm chút chuyện mới được.
Hiện tại, ân nhân ở cùng với vương gia là điều tốt nhất.
Tiêu Dao Vương của An Quốc là ai? Hắn thân là lâu chủ Đệ Nhất Lâu, còn không biết rõ ràng sao?
Cho dù hắn muốn ngôi vị hoàng đế, thì cũng chỉ cần một cái búng tay. Thái tử là cái thá gì?
Cũng chỉ có hắn mới có đủ thế lực bảo vệ ân nhân an toàn.
Chăm chú nhìn vào bóng dáng khiến trái tim mình đập không ngừng kia, xoay người, biến mất trong màn đêm u tối.
Đối với lời mà nam nhân vừa nói, Tầm Mịch chỉ là cười khẽ, rút người vào trong lòng ngực của hắn.
“ Vương gia … Thiếp có thể tin tưởng chàng sao?”
Đáp án là có thể, nàng biết, chỉ là nàng muốn hỏi thôi.
Ôm chặt nàng, giọng nói đầy khí phách, nghiêm nghị nói:
“Có thể. Trên thế giới này, người mà nàng có thể tin tưởng, chỉ có mình ta”
Cúi đầu tới gần lỗ tai trắng noãn kia, nhẹ nhàng cọ xát:
“Mỹ nhân, ta nói, vào vương phủ của ta, chính là người của ta”
Há miệng ngậm lấy một bên tai, nhẹ nhàng liếm liếm, cho đến khi mỹ vị kia bị hắn làm đỏ thắm lên, mới bằng lòng buông miệng.
(Mỹ vị: thức ăn có hương vị ngon)
“Mỹ nhân, ngày mai bổn vương hộ tống nàng trở về, thuận tiện gặp nhạc mẫu”
Còn cái thứ gọi là nhạc phụ kia?
Hừ, lão già đó không có tư cách nhận lấy hai chữ kia.
Dám đối xử với mỹ nhân của mình như thế, hắn còn muốn tính toán sổ sách với ông ta. Nên giết hay tra tấn đây?
Tầm Mịch duỗi tay vỗ vỗ ngực hắn, từ trong lòng ngực hắn ngồi dậy.
“Vương gia có thể diễn một tuồng kịch với thiếp được không?”
Mọi việc đều đã sắp xếp hoàn hảo, làm sao có thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy?
Hắn nắm lấy tay nhỏ của nàng, kéo tới bên môi, hôn một cái:
“Mỹ nhân nói cái gì thì chính là cái đó”
“Trời cũng chiều rồi, mỹ nhân, chúng ta dùng bữa đi”
Bế Tầm Mịch lên, đi nhanh tới phòng khách. Không quan tâm đến ánh mắt của bọn hạ nhân trong phủ.
Một đường bế nàng đến phòng khách, khiến rất nhiều nha hoàn, thị vệ cùng hạ nhân trong vương phủ kinh sợ đến rớt hàm.
Phải nói, trước đó, bọn họ nhìn thấy vương gia nhà mình ôm một nữ tử đội nón trở về, thì đã đủ kinh ngạc.
Buổi tối, lại lần nữa nhìn thấy một màn này, mọi người vẫn có chút thích ứng với hành động xấu của vương gia.
Nhưng, khi bọn họ nhìn thấy dung nhan của người nằm trong lòng ngực kia, Xung quanh lập tức tràn đầy tiếng hút khí:
‘ Trời ơi, là một mỹ nhân, đó là tiên nữ sao?’
Sau khi Tầm Mịch đã thương lượng xong kịch bản ngày mai với cùng ông xã nhà mình, thì nhanh chân trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến ngày mai.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
45 chương
18 chương
43 chương
34 chương
22 chương
63 chương