"Sinh Sinh, chúc phúc anh nha." "Sinh Sinh, 99." "Sinh Sinh, thực xin lỗi, là do chúng em xúc động quá." "Tuy rằng Sinh Sinh bị đoạt đi rồi, nhưng cậu ấy đã độc thân nhiều năm như vậy. Để tìm được một người thích hợp cũng chẳng dễ dàng. Vậy nên tôi vẫn nên chúc phúc cho cậu." "Người được lựa chọn, chắc chắn là người anh thích nhất. Em thích Sinh Sinh. Sinh Sinh có người thích, nên em cũng sẽ thích." ...... Trần Việt Sinh đọc qua vài bình luận trên Weibo, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đọc những bình luận phía dưới, trong đầu lại nghĩ đến khoảmg thời gian họ đã từng trải qua với nhau. Được làm cộng sự với Đường Quả là một trải nghiệm tuyệt vời. Trong suy nghĩ của Việt Sinh, Tiểu Quả chính là người con gái thanh thuần, tài năng nhất hắn từng gặp. Nhìn thấy các fan chúc phúc, trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm giác thật vi diệu. "Sinh Sinh, anh với cô ấy đã hẹn hò được mấy tháng, có thể tung ra bài bức ảnh thân mật được không?" Đọc được bình luận này trên Weibo, nháy mắt đã có thêm rất nhiều người tán đồng. Trần Việt Sinh nhíu đôi mắt lại, xem ra chỉ cần một cái Weibo vô thưởng vô phạt đã có thể dẫn dắt dân mạng. Hắn liền bình luận ngay phía dưới "Những bức ảnh thân mật thì không có khả năng công bố. Đây là vấn đề riêng tư." Ngay khi vừa trả lời, bên dưới các fan đã thể hiện sự thất vọng. Không nỡ để người hâm mộ phải buồn, Trần Việt Sinh còn nói thêm. "Lần sau nếu chúng tôi đi hẹn hò, nhất định sẽ chụp lại ảnh chia sẻ cho mọi người." Trần Việt Sinh lấy tay đỡ trán, xem ra diễn trò thì phải làm toàn diện vậy. Hắn lấy điện thoại gọi đến cho Đường Quả. Đường Quả nắm lấy di động, hỏi: "Khi nào?" "Hay là chọn buổi tối hôm nay đi, em thích đi đâu nào?" "Tuỳ Trần ca ca an bài." Đường Quả cúp điện thoại, bắt đầu thay quần áo, chuẩn bị cho buổi hẹn hò. 【 Ký... Ký chủ, cô đáp ứng rồi sao? Ký chủ, tôi cảm thấy cô  không nên đáp ứng đâu... Cô là nữ phụ độc ác còn hắn là nam phụ... 】 "Nữ phụ với nam phụ, không phải là một đôi trời sinh sao. Tôi thấy nó rất phù hợp." 【 Ký chủ, ngươi nghĩ lại đi. Còn Lãnh Duệ thì sao? Không phải cô luôn thấy có hứng thú với hắn sao? Theo hệ thống thấy hắn cũng không tồi mà. 】 Hệ thống trong lòng khổ nhưng không dám lộ ra, nó phải cố gắng thuyết phục. Phải biết rằng Trần Việt Sinh là một trong những nam phụ quan trọng nhất theo nguyên tác. Trong tương lai, để đổi lấy sự nổi tiếng đẳng cấp thế giới của nữ chủ, Trần Việt Sinh công lao không hề nhỏ. Nó không thể tin được. Tại sao Trần Việt Sinh lại rung động trước ký chủ nhà hắn? Không phải nam phụ yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên sao? Theo nó, vấn đề khẳng định không xuất phát từ Trần Việt Sinh, nhất định là ký chủ đang có vấn đề. Buổi tối, như thường lệ Lãnh Duệ quay trở về nhà. Vốn tưởng rằng vừa bước cửa đã có thể nghe được âm thanh của người con gái kia. Hoặc có thể nhìn thấy cô gái ấy cuộn người lười biếng nằm trên sô pha ăn đồ ăn vặt, thoải mái xem mấy chương trình TV... Nhưng mà, trên sô pha không có người. Lãnh Duệ thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn cho rằng Đường Quả có thể đã về phòng. Đẩy cửa phòng ra, nhìn xung quanh, vẫn không một bóng người. Không tìm thấy cô gái kia đâu, mày hắn nhăn lại. Tìm một người giúp việc trong nhà hỏi thăm. "Người đâu?" "Tiên sinh, Đường tiểu thư bảo đêm nay cô ấy đi hẹn hò." "Hẹn hò?" Lãnh Duệ nhíu chặt đôi mày lại. Nữ nhân kia không phải sẽ không bao giờ tiếp thu việc hẹn hò với người khác ngoài hắn sao? "Cái gì hẹn hò?" "Đường tiểu thư không nói cho tôi biết thưa ngài." Lãnh Duệ vô cùng bực bội, lấy điện thoại gọi đến Đường Quả. "Đi đâu vậy?" "Hẹn hò a." Gương mặt Đường Quả mang theo ý cười. Tầm mắt cô hướng sang người ngồi đối diện, đó là Trần Việt Sinh. Nhận được ý cười ngọt ngào từ cô gái nọ, Trần Việt Sinh cũng nở nụ cười. Nói thật, ban đầu hắn không có hứng thú cùng mấy người con gái chơi trò chơi hẹn hò. Nhưng thật ra, cảm giác hiện tại không tồi. Trong nháy mắt, thậm chí hắn còn có cả suy nghĩ nếu chuyện tình hắn cùng Đường Quả là thật thì sao nhỉ. Dù sao hắn cũng không ghét cảm giác này. "Sớm một chút trở về." Đường Quả cúp điện thoại. Lãnh Duệ dùng sức siết chặt bàn tay lại. Đêm nay, thái độ của cô ta đối với hắn thật qua loa, lấy lệ. "Ai gọi vậy?" Trần Việt Sinh tò mò hỏi. Đường Quả cũng thật thà mà trả lời đúng sự thật: "Lãnh Duệ, ngài ấy bảo em về sớm một chút." "Hai người..." Trần Việt Sinh ngàn vạn lần không nghĩ tới người gọi đến là Lãnh Duệ. Cũng không biết vì lí do gì, trong lòng hắn cảm thấy có vài phần mất mát. Vẻ mặt của cô gái kia vẫn ngập tràn ý cười: "Ngài ấy là kim chủ của em." Tay cầm dao dĩa của Trần Việt Sinh có chút run run. Hắn không tin được mà hỏi lại. "Kim chủ?" "Đúng vậy, Trần ca anh thất vọng sao?" Đường Quả híp mắt. "Em không phải là thiên sứ thuần khiết như mấy người vẫn nói đâu."