Mau xuyên: nam thần cuồng yêu thành nghiện
Chương 58 : thế giới 5 - công lược người máy hung bạo ( 7 )
Vân Di lau mồ hôi ở trên trán, lấy chai nước tu hết một hơi, nhìn những bông hoa đã nở rộ đủ sắc màu vừa được mình chăm sóc, trên mặt biểu lộ đầy vẻ lười biếng.
Từ hôm cô đến đây, ngoài việc chăm sóc tưới nước những bông hoa vào buổi sáng sớm và thỉnh thoảng pha trà cho bá tước thì xem ra thời gian của cô rất thành thơi. Cũng phải, nhà bá tước đâu thiếu gì những người hầu, cybory trên các mảng công việc khác nhau, thêm một cô nữa thì cũng không nhằm nhò gì. Lại nói, tên Liêu Khai này đối xử với cô không tệ, thỉnh thoảng sẽ ban thưởng cho cô một số món đồ có giá trị. Báo hại, kéo thêm cho Vân Di không ít ánh nhìn thù hằn của đám người hầu nhà bá tước. Vân Di nhún vai, bĩu môi, ở đâu cũng có người ghen ghét với sắc đẹp, tài năng của cô a~
Tiểu Hắc ... kí chủ, dây thần kinh xấu hổ của cô chắc bị hỏng rồi...
Vân Di bước đến bên chiếc xích đu gần đấy, nhẹ nhàng ngồi lên, đung đưa. Vân Di ngước nhìn cả bầu trời buổi sớm trong xanh, gió thoang thoảng mang hương hoa lùa vào mái tóc Vân Di, làm cô có chút khoan khoái, dễ chịu. Cô đến đây vẫn chưa gặp được Hạo Trạch lấy một lần, Vân Di thở dài một hơi, tay cầm bông hoa hồng đỏ, chán nản, không thương tiếc dứt từng cánh hoa.
Vân Di
Vân Di quay đầu lại, mặt nghệt ra, có nhất thiết phải trùng hợp thế không ? Cô chỉ vừa mới nhớ đến anh ta thôi mà thôi mà.
Mặc dù đã là đã là người hầu của Hạo Trạch nửa tháng. Nhưng cô phải công nhận rằng, anh ta thực sự rất soái khí cộng thêm tính cách vốn lạnh lùng, lãnh đạm của mình tạo ra một sự quyến rũ đầy cấm dục. Hạo Trạch trong bộ đồ quân phục màu đen, trước ngực có ký hiệu riêng của người máy cấp cao của chính phủ. Áo choàng màu trắng phất phơ trong gió làm nổi bật dáng người cao ngất và thẳng tắp.
Cô... sao lại ngồi đây thấy Vân Di ngân người, ngây ngốc nhìn mình, Hạo Trạch nhướn mày, cất bước đến chỗ cô ngồi.
À... tôi đang chăm sóc vườn hoa. Ngài sao lại ở đây Vân Di cúi đầu, bối rối nói, hay tay xoa xoa vào nhau, mắt nhìn xuống đôi chân đang vung vẩy của mình.
Tôi có việc cần báo cáo với bá tước nên qua đây ngữ khí của Hạo Trạch trầm ổn, chăm chăm liếc mắt nhìn Vân Di, định lên tiếng nói gì đó lại thôi.
Ngài... tôi lâu lắm mới gặp được ngài vì thấy không khí có vẻ ngột ngạt, Vân Di đành giả bộ ho một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, sờ sờ chiếc cái cổ.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
61 chương
29 chương
1125 chương
34 chương
54 chương
98 chương
159 chương