Tiếu Mạn Sinh trêu chọc xong Trích Tinh Vân, vui vẻ mà kết thúc tiết học. Chỉ là không hiểu sao người cô cứ cảm thấy gai gai giống như bị kim châm. Tiếu Mạn Sinh co người, ôm lấy hai vai, vừa đi đến tầng dưới liền thấy Yến Luân đang ngồi xổm dưới gốc cây chơi game. Nhác thấy bóng Tiếu Mạn Sinh, Yến mỹ nữ dùng bộ dạng lả lơi vẫy khách, kêu cô ngồi cạnh mình. Hai người quen thuộc lại ngồi xổm dưới dãy phòng học nói chuyện. - Bảo bối, hôm nay có tên còn muốn túm ta lại đánh cơ. Khoa chiến đấu vẫn luôn bạo lực như vậy, Tiếu Mạn Sinh không lấy làm lạ. - Ta nghe nói hiện tại trùng tộc đang náo loạn, tất cả người của năm hai, năm ba và năm tư đều phải chuẩn bị tinh thần ra chiến trường rồi. Từ trước đến nay, trùng tộc chưa bao giờ hết bạo động, luôn luôn nhăm nhe để chiếm cứ lãnh thổ của loài người. Mấy năm nay, trùng tộc càng thêm hung ác, khu vực rìa ngoài đã sớm không giữ nổi. Tiếu Mạn Sinh cũng không quên, nam chính có thời điểm năm 10 tuổi bị lừa vất vào nơi hỗn loạn rìa của lãnh thổ loài người, bị một đám trùng tộc bao vây, cuối cùng giết một đường máu đi ra, còn có hơi sức lột da kẻ đã lừa mình, sau cùng nhận chức tướng quân của người cha vừa bất hạnh qua đời nữa. 10 tuổi. Là 10 tuổi đấy. 10 tuổi cô vẫn còn đang ngẩn người nghĩ xem mai ăn gì, người ta đã giết địch nhận chức tướng quân từ cha rồi. Yến Luân vuốt tóc, ánh mắt nhìn thẳng hơi ánh lên ý cười, bỗng dưng lại nghiêm túc nói: - Ta sắp phải ra chiến trường rồi. Tiếu Mạn Sinh đồng dạng phóng mắt nhìn ra xa, trầm mặc hai giây, sau đó cô quả quyết đánh thẳng vào vấn đề: - Ngươi biết điều khiển cơ giáp không? - Ha... Ha... Biết. Mới là lạ! Bây giờ mà vất Yến Luân ra ngoài chiến trường, cô sẽ vinh dự thành người hi sinh đầu tiên làm cống phẩm hiến tế đấy. - Yo, hai mỹ nữ, lại gặp nhau rồi.- Sau lưng bỗng vang lên tiếng kêu hài hước. Tiếu Mạn Sinh và Yến Luân nhìn sang bên cạnh, Đường Túc đã ngồi xổm xuống bên cạnh Yến Luân, bộ dạng như sói đói nhìn thấy dê con: - Mỹ nữ, có muốn cùng ta vui vẻ một đêm không? Yến Luân bị bỡn cợt, không hề tức giận, bày ra vẻ phong tình vạn chủng. Cô giống như không xương dựa vào người Đường Túc, ngón tay lướt qua lồng ngực hắn, rất táo bạo mà đặt lên bộ vị quan trọng đang cương cứng kia. Lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát. Yến Luân trầm giọng hỏi: - Vui vẻ một đêm ư? Cái tiết học mị thuật gì gì đó của Trích Tinh Vân còn chẳng bằng một phần mười hành động của Yến Luân. Đến cả người trợn mắt bên cạnh là Tiếu Mạn Sinh còn cảm thấy rạo rực chứ đừng nói Đường Túc. Đúng lúc này, Yến Luân bỗng đổi sắc mặt. Cô nở nụ cười ác liệt, bàn tay dùng lực, bóp một cái. - Liền xem ngươi còn vui vẻ được nữa không. Bạn học nam A, B đứng phía xa không tự chủ được khép chặt chân, quyết đoán lùi lại rời xa nơi này. Đường Túc là nạn nhân muốn chạy cũng không chạy được, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Yến Luân một bên dùng khăn lau tay, một bên phỉ nhổ: - Cẩu nam nhân. Tiếu Mạn Sinh: "..." Yến Luân mặc kệ Đường Túc đang sống dở chết dở ở bên kia, quay sang Tiếu Mạn Sinh vẻ mặt hiền từ như Phật Quan Âm: - Chúng ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ. Thân làm nhân vật tấu hài của cả bộ truyện, sức sống của Đường Túc đâu chỉ có vậy. Hắn nhận ra Yến Luân chính là một bông hồng gai góc chỉ có thể ngắm mà không thể chơi, vậy nên liền chuyển sang búp bê sứ là Tiếu Mạn Sinh. Mặc dù từ sau chuyện hội đồng nữ chính, hắn đối với Tiếu Mạn Sinh là kính cẩn cùng xem trọng, nhưng mà không thể phủ nhận vừa nhìn thấy nhan sắc của cô là hắn bắt đầu rục rịch. Ờ thật ra chỉ cần là giới tính nữ thì hắn đều thấy rục rịch hết. Đường Túc nhịn lại cơn đau, lết đến cạnh Tiếu Mạn Sinh, lúc hắn vừa định lựa đà tựa vào lòng cô, bỗng thấy một quả bóng lăn đến bên cạnh, va phải tay hắn rồi ngừng lại.  Đường Túc chẳng hiểu sao cảm thấy một mối nguy dâng lên. Y như rằng, hắn còn chưa kịp lui lại, một bóng đen đã phóng tới. Đường Túc... bị sút bay. Liên Túy vẻ mặt không cảm xúc nhặt quả bóng lên, dịu dàng thủ thỉ: - Ồ, quả bóng bị bẩn rồi. Cái vẻ mặt này, chính là cái vẻ mặt này lúc hắn đá Hà Kỳ Mỹ xuống vực. Người ta muốn đánh người còn phải kiếm lý do, còn hắn? Ông đây muốn tẩn mày một trận còn phải thắp hương vái tổ tiên chọn ngày lành nữa sao, nhìn mày ngứa mắt thì ông sút thôi. Liên Túy liếc mắt nhìn Tiếu Mạn Sinh một cái, sau đó liền quay mặt đi tiếp tục nghịch quả bóng trên tay. Yến Luân: - Chồng? Người yêu? Tình nhân? Bạn giường? Là bạn thích thì bẻ xương một cái ghét cũng bẻ một cái. - Ta nói này, cái ánh mắt mà hắn vừa nhìn ngươi ấy. Biết nó là gì không? Tiếu Mạn Sinh lắc lư đầu tỏ vẻ mình đang nghe. Yến Luân được đà nói tiếp: - Chính là: Nhìn ngon miệng thế này, cắn một cái thì xót không cắn thì tiếc thối ruột. Tiếu Mạn Sinh: "..." Yến Luân đang đắc ý nhìn khuôn mặt rối rắm của Tiếu Mạn Sinh thì đồng hồ trên cổ tay reo lên, ánh sáng đỏ chợt sáng chợt tắt giống như đèn cảnh báo. Yến Luân à một tiếng, tiện giải thích luôn với Tiếu Mạn Sinh: - Đèn cảnh báo này là khi có trùng tộc tấn công, thậm chí quân đội cũng không đủ nhân lực phải gọi người của trường học. Lúc đó bọn ta sẽ phải lập tức cầm theo cơ giáp tập trung để ra chiến trường... Nói đến đây, Yến Luân và Tiếu Mạn Sinh nhìn nhau. Tiếu Mạn Sinh nhỏ giọng thỏ thẻ: - Chúc ngươi... Lên đường bình an. Có thể trở về càng tốt. Lần này đến lượt Yến Luân bảo trì im lặng: "..." *** *** Mẹ bảo ta tấu hài đủ rồi đến tình tiết cao trào thôi.