Tiếu Mạn Sinh bị một tát của Dương Viễn tát tỉnh. Cô bật dậy, đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho Dương Viễn, chạy vèo vào trong phòng tắm. Cô run rẩy đưa tay lên sờ sờ ngực một cái, phát hiện ra cup D không còn mới thở phào nhẹ nhõm. Là mơ, mơ thôi. Một giấc mộng xuân không có tiết tháo! Tiếu Mạn Sinh vã nước lên mặt giảm nhiệt, trong lòng thầm nghĩ, từ khi nào mà bản thân lại không có mặt mũi như vậy. Dương Viễn trong lòng nhẩm đếm đến ba, không thấy cửa nhà vệ sinh mở liền thẳng thừng tông cửa xông vào, ôm Tiếu Mạn Sinh quăng ra cửa, ngang ngược hất cằm: - Chuẩn bị đồ, phải về trường rồi. Tiếu Mạn Sinh không ngờ mình ngủ một giấc mà bất giác đã đến tối muộn, vội vội vàng vàng thu xếp lại tâm tình, thảo nào Dương Viễn lại lên cơn điên, hắn ta phật ý một cái là lại bắt đầu ngứa tay muốn đánh người mà. Cô mau chóng quên đi cái loại giấc mơ đáng sợ vừa rồi, khi ngồi lên xe còn vui vẻ mà ngắm cảnh xung quanh. Nhưng bỗng dưng một cuộc điện thoại gọi đến. Sắc mặt Tiếu Mạn Sinh giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha giết mẹ, nhìn chằm chằm hai chữ "Liên Túy" trên màn hình, cô có cảm giác mãnh liệt rằng bản thân mà nhận cuộc gọi này thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Người bên kia vẫn kiên nhẫn chờ đợi, một cuộc hai cuộc... Nhận hay không nhận. Tiếu Mạn Sinh đang đắn đo, Dương Viễn đã cáu gắt quay sang: - Ai gọi thì nghe máy đi. Ồn ào quá. Cô không dám phân vân tiếp nữa, vội bấm nút nghe. Khuôn mặt Liên Túy lập tức hiện ra. Hắn im lặng nhìn Tiếu Mạn Sinh, không có ý mở miệng, ánh mắt quỷ dị khôn lường. Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu sao có chút chột dạ, lắp bắp hỏi: - Sao... Sao vậy? Ngươi có chuyện gì? - Ta vừa nằm mơ. Ha ha. Tiếu Mạn Sinh quả quyết cúp máy, suy sụp che mặt. Sắc đỏ lại bao phủ, lan đến cả lỗ tai. Đù đù đù, hắn đây là ngẫu nhiên gặp ác mộng nên muốn tâm sự thôi đúng không? Chỉ đơn giản là như vậy thôi chứ?!! *** Sáng ngày hôm sau có một tiết học, Tiếu Mạn Sinh dù không muốn gặp Liên Túy vẫn phải đến lớp. Cô không dám ngồi lung tung, sợ Liên Túy lại lên cơn làm ra cái gì đáng sợ. Cân nhắc một chút, Tiếu Mạn Sinh lựa chọn ngồi ngay bàn đầu. Trước mặt giáo viên, cô cũng không tin Liên Túy dám làm bậy. Nhưng mà, Tiếu Mạn Sinh lại quên mất, tiết này do chủ nhiệm của lớp dạy. Mà chủ nhiệm, mẹ nó cũng không bình thường chẳng khác gì nam chính, còn là người có truyền thống gia đình lâu đời làm nhân vật phản diện. Trích Tinh Vân nở nụ cười thuần khiết như xưa, chẳng nhìn ra được dưới nụ cười đó có thâm ý gì, ngoại trừ ánh mắt trong suốt như thủy tinh vẫn linh động mà nhìn chằm chằm Tiếu Mạn Sinh. Hắn vừa giảng xong liền như đã mong đợi từ lâu, chỉ thẳng tay về phía Tiếu Mạn Sinh: - Mời bạn học này lên làm mẫu thực hành vậy. Tiếu Mạn Sinh chỉ cảm thấy như thể có mấy đạo ánh mắt xoẹt xoẹt quét ngang lưng mình, giống như bản thân vừa bị chém mấy đao. Sau đó là một luồng khí lạnh quen thuộc men theo sống lưng lan ra toàn thân, giống như bị rắn độc quấn quít, cảm giác quen thuộc giống như lần đầu tiên Dịch Quân đứng sau lưng cô. Tiếu Mạn Sinh nén lại ý muốn chạy trốn trong lòng, trầm ổn bước từng bước lên bục giảng, ngồi xuống cái ghế mà Trích Tinh Vân bảo. Trích Tinh Vân mở miệng, giống như bình thường mà dạy học: - Mị thuật thật ra là một môn học mà ai cũng có thể học được. Người có thiên phú thì từ trong xương đã tỏa ra mị lực câu nhân, dù cho khuôn mặt bình thường cũng đủ khiến vạn người quy phục. Người có khuôn mặt tuyệt diễm mà thiếu đi mị lực thì giống như búp bê chỉ đẹp mà không khiến người muốn đoạt lấy. Trích Tinh Vân vừa nói, bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài, tinh xảo nhẹ nhàng vuốt dọc theo bả vai của Tiếu Mạn Sinh, đầu ngón tay còn vô tình cố ý mà chạm vào má cô, mềm nhẹ mà cọ cọ, giống như cọ đến tâm can cô. Tiếu Mạn Sinh có cảm giác như điện giật, thoáng chốc cả người đều cứng đờ. Trích Tinh Vân lại thích thú nói tiếp: - Mị thuật có rất nhiều loại, mỗi người phải tự tìm cho bản thân một mị lực riêng. Mà mỗi người lại bộc lộ một vẻ đẹp ở mỗi thời điểm. Có người vô tình mà toát ra khi chiến đấu, có người là khi đang ca hát, hay đặc biệt hơn, là khi câu dẫn người khác. Trích Tinh Vân khom người, ở bên tai Tiếu Mạn Sinh mà giảng dạy, hơi nóng phả lên mặt cô dường như truyền đến một luồng nhiệt khiến cô đỏ mặt tía tai. - Được rồi!- Trích Tinh Vân cười híp mắt, đứng thẳng người.- Ta cũng không giỏi mấy trò quyến rũ người khác lắm. Bạn học nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Tiếu Mạn Sinh, thầm nghĩ, vậy mà gọi là không giỏi à? - Bây giờ bạn học này, hay ngươi thử quyến rũ ta đi. Lời nói không có tiết tháo như vậy mà Trích Tinh Vân nhẹ nhàng nói ra. Có thể do khuôn mặt của hắn quá lừa người, cũng không ai nghi ngờ chút nào. Tiếu Mạn Sinh bị đùa một lần có chút tức giận. Cô nghe giảng một lúc liền nắm được trọng tâm. Mị thuật gì đó chẳng phải chỉ là trò chơi tâm lí đánh vào tinh thần người khác thôi sao. Tiếu Mạn Sinh cười lạnh, đặt một tay lên vai Trích Tinh Vân. Một sợi tinh thần lực mỏng như sợi chỉ lặng lẽ bám víu đi vào người hắn. Tiếu Mạn Sinh quỳ một gối xuống để bằng với Trích Tinh Vân, hai mắt đối diện hai mắt hắn. Cả hai người nhìn nhau chăm chú không có lấy một động tác dư thừa. Sau đó, tất cả mọi người đều thấy, Trích Tinh Vân... Cứng. Tần Sam: - Mẹ nó!