Edit: lilianjhs_ Beta: SSNNA_anh12 Giờ khắc này, nàng cơ hồ có cảm giác mất đi cái gì đó. "Nhu Nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?" Bên tai truyền đến một thanh âm ôn nhu, sau khi Đường Nguyệt Nhu lấy lại tinh thần liền nhìn thấy Trình Tiêu Nhiên đang đứng ở bên cạnh nàng, trong ánh mắt còn mang theo biểu tình lo lắng. Nàng ôn nhu cười, nói: "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi." Trình Tiêu Nhiên lập tức săn sóc mà nói: "Vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngươi cũng bận rộn một ngày rồi......" Nghe lời nói của hắn tràn đầy quan tâm, mất mát không rõ trong lòng Đường Nguyệt Nhu dần dần biến mất, nàng nghĩ, vị hôn phu này của nàng tính ra rất tốt. Lúc Trình Tiêu Nhiên khuyên Đường Nguyệt Nhu đi xuống nghỉ ngơi, Mạc Phi Vân đang cùng Trình Sở Sở bày ra vài hành động ái muội, thì một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên. "Nghe nói Đường đại hiệp mở tiệc chiêu đãi hào kiệt giang hồ khắp nơi tại đây, như vậy Đường đại hiệp hẳn là sẽ không trách chúng ta không mời tự đến đi?" Mọi người nhìn theo hướng thanh âm phát ra, liền thấy ở cửa có một hồng y thiếu niên đang bước vào, mặt hắn như quan ngọc, một thân hồng y nhiệt liệt phủ trên người hắn lại toát ra vài phần lạnh lẽo. Bên người hắn có một bạch y thiếu nữ đi theo, khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người ta, hô hấp mọi người bỗng nhiên cứng lại. Mỗi người đều nói "Nhân nghĩa đại hiệp" chi nữ Đường Nguyệt Nhu chắc chắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà hiện tại, thiếu nữ xa lạ vừa mới xuất hiện kia đã rất tự nhiên lấn át Đường Nguyệt Nhu. Tà váy bồng bềnh như mây trút xuống, cặp mắt hoa đào liễm diễm thanh thông minh triệt, phảng phất như không nhiễm một chút dơ bẩn nào, càng làm người ta ghét không nổi. Bất luận là ai, chỉ cần gặp qua nàng một lần, nhất định sẽ không thể quên. Bất luận là ai, chỉ cần bị nàng nhìn đến, trong lòng liền sẽ nhịn không được xấu hổ. Mọi người còn chưa thôi chìm đắm trong dung mạo mỹ miều kia, liền thấy một người đi tới chắn trước mặt nàng, chính là hồng y thiếu niên kia. Ánh mắt rét lạnh của hắn làm mọi người hồi phục tinh thần lại. Mạc Phi Vân cùng Trình Sở Sở đã gặp qua Lạc Yên biểu hiện còn tốt, nhưng mà bọn nam tử bị kinh diễm trước dung mạo khuynh thành của Lạc Yên bị ánh mắt Hàn Lạc Thần đông lạnh, toàn dời ánh mắt đi một cách không được tự nhiên. Đường Hiên Nhân tuy có dự cảm điềm xấu, nhưng mà hắn còn chưa biết thân phận Hàn Lạc Thần, tự nhiên liền không cảm giác được có cái gì không đúng, còn nhiệt tâm mà phân phó hạ nhân an bài chỗ ngồi cho bọn hắn, cuối cùng mới nhớ tới muốn hỏi thân phận bọn họ. "Không biết hai vị tiểu hữu xưng hô thế nào?" Hàn Lạc Thần ý vị không rõ mà nhìn hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói: "Đường đại hiệp thật là quý nhân hay quên, nhìn thấy gương mặt này của tại hạ, ngươi không nghĩ tới cái gì sao?" Đường Hiên Nhân lúc này mới tỉ mỉ đánh giá hắn một lần, trong lòng kinh khởi sóng to gió lớn, chính là hắn còn không chịu tin tưởng, có chút chần chờ mà mở miệng nói: "Ngươi là......" "Phi Cung Hàn Lạc Thần." Những lời này phát ra lập tức khiến đầu Đường Hiên Nhân ong ong, những người đứng gần hắn đều cảm thấy hắn đang không được bình thường. "Nguyên lai là nhi tử của cố nhân......" Đường Hiên Nhân nỗ lực trấn định xuống, cảm khái nói: "Sau khi Phi Cung diệt môn, lão phu còn đi lại địa chỉ cũ xem qua, chưa từng nghĩ hiền chất vẫn còn ở nhân thế......" "Đường đại hiệp đi lại địa chỉ cũ xem xét, kỳ thật là muốn nhìn xem có nhổ cỏ tận gốc hay không đi?" Giọng nói của Lạc Yên bỗng nhiên vang lên, thanh âm điềm mỹ làm mọi người một trận ồ lên. Nhìn đến bộ dáng sôi nổi nghị luận của mọi người, Đường Hiên Nhân ngồi không được yên, đứng lên giận dữ nói: "Cô nương không nên bôi nhọ người khác như vậy, miễn cho lại rước họa vào thân!" "A --" Lạc Yên cười khẽ, chớp chớp mắt, nhìn về phía Hàn Lạc Thần, dường như làm nũng, mở miệng nói: "Lạc Thần, hắn giống như đang uy hiếp ta vậy..." Ánh mắt Hàn Lạc Thần mang theo sủng nịch, hắn khẽ vuốt tóc nàng, thanh âm ôn nhu đến giống như đang nói nhỏ với tình nhân: "Có một số người, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đâu!"