Edit + Beta: SSNNA_anh12 Lạc Yên chọt chọt hai ngón trỏ, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn: “…… Còn chưa có.” Thanh âm nàng thấp đến cơ hồ không nghe được. Hàn Lạc Thần trong lòng bất đắc dĩ: “Ta đi gọi tiểu nhị đưa chút ăn lên……” Còn chưa ra khỏi cửa đã bị Lạc Yên nhéo tay áo, hắn quay đầu lại xem nàng: “Làm sao vậy?” “Chúng ta không ăn ở đây có được không...?” Nàng lo rằng Hiên Viên Cẩn bọn họ nghĩ đến Duyệt Lai khách sạn. Rốt cuộc mấy ngày trước, nàng ở chỗ này quen biết Hàn Lạc Thần. Bọn họ đương nhiên biết đến, đừng tưởng rằng nàng không biết, hai người này âm thầm kêu Tinh Liên lên để hỏi chuyện. Hàn Lạc Thần không phải ngu ngốc, đương nhiên có thể đoán được nàng vì cái gì nói như vậy. Tuy rằng lý trí của hắn nói cho chính mình, hắn phải đem nàng đưa trở về, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn có cái thanh âm vẫn luôn ở ngăn trở hắn…… Hàn Lạc Thần nghiêm túc mà nhìn mặt nàng: “Ngươi nghiêm túc?” Lạc Yên không chút do dự gật gật đầu: “Đương nhiên.” Hắn bình tĩnh nhìn nàng một lát, ngay sau đó bỗng nhiên nhẹ nhàng bật cười, kiên định về phía nàng vươn tay: “Đi thôi.” Lạc Yên lập tức vui vẻ mà cười, không chút do dự bắt lấy bàn tay hắn, gấp không chờ nổi nói: “Đi thôi đi thôi!” Hàn Lạc Thần cảm thấy chính mình nhất định điên rồi, biết rõ bên người mình nguy cơ tứ phía, rõ ràng biết nàng không thích hợp với thế giới của hắn. Nhưng hắn chung quy vẫn tham luyến sự ấm áp của nàng, đem nàng kéo vào…… Nhưng mà, là nàng vươn tay trước không phải sao? Hàn Lạc Thần âm u mà nghĩ. Nếu là nàng vươn tay trước, liền không thể vứt bỏ hắn! Nếu ngay từ đầu đã cho hắn ấm áp, về sau liền không thể lưu hắn lại vực sâu lạnh băng! A Yên, là ngươi vươn tay trước, một khi đã như vậy, ta đây tuyệt đối không cho phép ngươi đổi ý! Hàn Lạc Thần nhìn cô nương đi bên cạnh mình cầm một chuỗi hồ lô ngào đường, ăn đến vui sướng, cười đến vân đạm phong khinh [1]. [1] Câu nguyên gốc: 《Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.》 Chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi “Lạc Thần, ngươi muốn ăn không?” Lạc Yên nghiêng đầu hỏi hắn, cực lực đề cử cho hắn hồ lô ngào đường: “…… Thật sự thật sự ăn rất ngon đó! Ta dám đảm bảo, ngươi ăn qua một lần liền sẽ yêu nó!” “Thật vậy chăng? Vậy ta đây nếm thử……” Nói xong liền thăm dò một ngụm ở viên hồ lô ngào đường nàng đã cắn qua. Hàn Lạc Thần tự nhiên đã ăn qua hồ lô ngào đường. Đó là lúc hắn còn rất nhỏ, cha mẹ hắn dẫn hắn ra ngoài dạo phố, nhìn trên đường có người bán hồ lô ngào đường, liền mua cho hắn một chuỗi. Hàn Lạc Thần không nhớ rõ tư vị của hồ lô ngào đường lúc đó là thế nào, nhưng giờ này khắc này, hắn cảm thấy hồ lô ngào đường mình ăn tuyệt đối là thứ ngọt nhất hắn từng ăn qua. Hàn Lạc Thần cong cong đôi mắt, khẽ cười nói: “Ân, A Yên nói quả nhiên không sai, cái hồ lô ngào đường này quả thực ăn rất ngon.” Hắn biết nàng thích nghe lời nói gì, cũng không keo kiệt mà nói cho nàng nghe. Nhìn đến đôi mắt đã cười đến cong thành trăng non của nàng, trong lòng hắn làmột trận thỏa mãn. Lạc Yên nhảy nhót đi theo hắn, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười vô lo vô ưu, dọc đường đi blah blah nói với hắn, giống như không thể nói xong hết được. Bọn họ dừng lại trước một tòa nhà, Lạc Yên tò mò ngắm ngía, tòa nhà này thoạt nhìn đã có chút cổ xưa, nhưng lại không nói gì hết, chỉ nắm lấy tay áo Hàn Lạc Thần, đi theo hắn gõ cửa. “Ai a?” Bên trong truyền đến thanh âm một người nam nhân. Ngay sau đó, đại môn (cửa lớn) bị người mở ra, một trung niên nam tử đi ra. “Thiếu chủ!” Thời điểm nhìn thấy Hàn Lạc Thần, nam tử lập tức trở nên cung kính, nhưng khi nhìn đến Lạc Yên bên cạnh hắn, hắn (nam tử) lại khẩn trương lên: “Thiếu chủ, vị cô nương này……” Hắn nói còn chưa nói xong, Hàn Lạc Thần liền mở miệng nói: “Đây là Lạc Yên, ngươi có thể gọi nàng là tiểu thư.” - ---------------- Dạo này mấy mem lười quá, lâu lắm mới ra được một chương TTT^TTT. Chương sau có lẽ còn lâu lắm=(((( 🔎Team đang thiếu hụt nhân lực và đang cần mem gấp. Ai có khả năng về các mảng 《Edit, Beta và Design》 thì ib ngay với team nhé!!!🔍