Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 7 : tu chân hiện đại
Hưm, sau khi lục soát người của anh họ, diệp nhiên rút súng của anh ta ra khỏi tay, lật úp người anh ta lại vì bên hông phải đang chảy máu, xem ra là trúng một loại dao nhỏ đặc biệt... giống phi đao của cổ đại vậy ta 😑
Diệp nhiên vào tủ thuốc lấy ngay một cái kẹp. gì chứ đồ dùng giải phẫu thì học sinh khoa sinh hoá có đầy!
Hắn tỉ mỉ gắp lần lượt ba lưỡi dao móc sâu trong eo anh họ ra mà âm thầm hít khí, nha, anh họ, eo là bộ phận quan trọng của nam nhân đó! sao anh có thể hành hạ nó như vậy a!
Diệp nhiên rút dao găm kia ra xong, ừm, máu màu đỏ tươi, xem ra là không có độc bôi trên dao.
Hắn liền dùng băng gạc bịt kín miệng vết thương, nhìn thấy máu vẫn chảy, trong lòng hoảng sợ không chịu được, cha mẹ ơi, không phải là eo của anh họ hắn cứ như vậy liền bị phế luôn chứ!
Thế thì còn sinh hoạt tính phúc sau này thì sao a!?
Lại nhìn vết thương thật sâu, liền tìm kiếm trong hộp cứu thương, cuối cùng cũng tìm thấy thuốc cầm máu, nghiền nát bôi thêm vào trên miệng vết thương.
Tên này dây vào ai mà phiền phức thế không biết, hắn vừa nghĩ vừa nhìn qua khuôn mặt tái nhợt đang ngủ của anh họ...
Diệp nhiên mệt mỏi đặt mông ngồi xuống đất, quan sát trong phòng trên mặt đất đều là bông băng nhuốm máu, liền thu vào đem đốt, vứt rác chính là rất không an toàn!
Lúc tiêu hủy xong, vào nhà liền thấy súng trên bàn trà, lộ vẻ sáng bóng u ám, trong lòng diệp nhiên hưng phấn, nhìn thoáng qua anh họ hôn mê, lén lút đem súng cất đi.
Hầy, xem ra tối nay ra sô pha ngủ một giấc vậy.
Sáng hôm sau.
Thời điểm anh họ tỉnh lại, lúc mở to mắt vẫn còn mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào, sau khi nhớ lại chuyện tối qua, từ trên ghế salon ngồi dậy, chạm đến miệng vết thương, đau nhức hít vào một hơi "ưm.."
“anh tỉnh rồi~~~~” đột nhiên vang lên một đạo âm thanh dễ nghe, anh ta quay đầu lại liền nhìn thấy một người đứng phía sau , bưng lấy bát nhìn mình trên miệng còn dính chút cháo...
"ngươi là ai ?" hắn bất ngờ hỏi.
"anh họ tiện nghi, ngươi bị sốt đến hỏng não rồi a, em họ cực kỳ tốt bụng của ngươi đã cứu ngươi thay vì đặt một cái quan tài đấy!" diệp nhiên cười gằng.
Ah, diệp nhiên thấy hắn đỡ đầu, xem ra là đang nhớ lại, hừ tốt nhất là quên luôn cây súng của hắn đi!
"cây súng đó, trả cho tôi." anh họ đột nhiên mở miệng.
"ể? nhanh như vậy đã nhớ lại rồi à? không được a, tôi muốn giữ lại dùng nó một chút..." giọng diệp nhiên tiếc nuối.
"trẻ vị thành niên chơi súng không tốt lắm đâu." anh họ kia quăng một câu bâng quơ.
...a, tôi có súng thì không dính dáng đến anh chắc! anh không đe dọa tôi được đâu...à mà anh ta rất có thể có thế lực chống lưng a...
"hừ, trả thì trả!" diệp nhiên bực bội rút súng ra ném về tay anh họ.
Sau khi lấy lại súng, hắn nâng mắt lên nhìn nhìn, xét thấy không có gì hư hại, liền thu vào.
"ừm, làm luôn cho tôi miếng cháo với, ta vừa ăn vừa nói chuyện." hắn lúc này trên mặt mới chậm rãi lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
...
Khách đến nhà mà bỏ đói hình như không tốt lắm...
Ừ thì dù sao cũng cần hắn hỗ trợ...
Haizz, vẫn là đi nấu cháo đi.
Diệp nhiên nhanh chóng bưng lên một tô cháo khác, đặt lên trên bàn, anh họ kia đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ, ngón tay gõ gõ bàn.
"bàn kém chất lượng, gõ nhiều sớm hỏng!" diệp nhiên đem tay đi chặn cái tay đang làm loạn trên mặt bàn lại.
"bàn kém nên đổi a, dù sao cũng là anh họ trên danh nghĩa, tôi cần quan tâm đến em họ của mình." hắn ta cười đáp lại.
Nhíu nhíu mày nhìn tay mình bị tóm trong tay người kia... không hiểu sao, hắn không muốn người kia rút tay lại lắm...
" anh họ cứ thong thả ăn, tôi cũng có chút chuyện muốn nhờ!"
Diệp nhiên nói xong, dứt khoát thu tay lại, quên mất tên này có bệnh sạch sẽ, không khéo cầm lâu sẽ làm hắn phật ý rồi đàm phán không thành công thì sao nha !
Sau khi ăn xong, diệp nhiên như không đợi được mà nói
" anh họ, anh dạy tôi dùng súng đi! "
Thật ra là hắn biết rõ làm thế nào bắn súng rồi , do kí ức của nguyên chủ và thói quen cơ thể để lại nhưng nếu muốn đến trường bắn để tập thì phải có cách vào đặc biệt nha!
Mà cách vào đặc biệt...đương nhiên do người quen cung cấp rồi !!
Khác với suy nghĩ sâu xa của hắn, anh họ hắn chỉ để lại một câu "được" sau đó một phát đã phóng đến cửa rồi đi luôn !
... vậy là đáp ứng rồi à?
Yay! tuy biết súng ống có thể không làm gì được nữ chính nhưng có thêm kĩ năng phòng thân vẫn hơn nha, chưa kể, nam nhân trời sinh có cảm giác gần gũi với vũ khí hơn hết, học cho biết thêm cũng không mất gì " mất nhìu lắm đó:"""
********************†******
Tiểu kịch trường.
Nhiên : ngươi nói mất nhìu là có ý gì!?
Au :*lén nhìn qua anh họ* hệ hệ, thiên cơ bất khả lộ nha. * cười trộm*
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
484 chương
40 chương
501 chương