Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 6 : tu chân hiện đại
Phòng giáo y.
Anh họ a, xem chuyện tốt anh đã làm kìa! giờ thì phòng giáo y bị đám nữ nhân chặn luôn rồi!
Hắn khó khăn lắm mới lẻn vào đây được, kết quả là anh họ hắn ngước lên cũng không thèm nhìn hắn một cái liền đuổi khách :
"có bệnh thì khám, không bệnh cút về! đừng làm phiền thời gian quý báu của tôi!" hắn ta vừa dũa móng tay vừa nói.
...
A, anh bận rộn đến nỗi phải dũa móng tay mỗi ngày ah!?
"có bệnh mới đến khám, tôi không phải là người không có mắt nhìn như đám nữ nhân ngoài kia!" hừ, dù sao cũng éo phải anh em ruột thịt gì, con nuôi mà còn phách lối !!
Anh họ lúc này mới liếc mắt nhìn hắn một chút, cực kỳ tiết kiệm chữ mà nói: " sao?"
"bị đám nữ nhân kia cào thương!" hừ, nếu không phải do đông la ghim hắn, đám nữ nhân kia có mười mạng cũng không dám động hắn!
Tất cả khổ bức đều do cái tên anh họ khó ưa này mà ra! một đám nữ nhân không có mắt y như em gái của hắn!!
Hắn đành tới phòng giáo y để băng bó, đồng thời thăm dò người anh họ bí ẩn này, kết quả vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới! móng tay của đám nữ nhân kia cứng như móng zombie, cào lên đau rát,
Hic, đúng là không nên đi chọc nữ nhân!!
Anh họ nhìn thấy vết thương khắp tay của diệp nhiên, nhíu nhíu mày, sau đó đem đồ nghề ra băng bó, đôi lúc lại như cố ý ấn mạnh vào vết thương đau nhức.
Diệp nhiên đối với việc hắn cố ý cũng không có gì phản ứng, mộc nghiêm mặt nhìn trân trân lên trần nhà, trong lòng không biết đã chửi đổng tên anh họ này tới mức nào rồi!
Xúi quẩy, quá xúi quẩy! mới nhiệm vụ đầu tiên mà đã cực phẩm như này rồi thì nhiệm vụ sau chắc còn kinh khủng hơn quá, ài, làm nhiệm vụ giả cũng thật mệt
Lạc lạc: " diệp nhiên a, đừng bỏ cuộc, ta cũng mệt mỏi lắm chứ, cơ mà đã chọn rồi thì sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy đây..."
Hừ, lão tử rất có chí tiến thủ, chẳng qua ở đâu lòi ra một tên anh họ mắc dịch này làm vướng tay vướng chân!
Lạc lạc:"..."
Trong lòng nó lặng lẽ thắp một cây nến cho diệp nhiên...
Về đến nhà, diệp nhiên liền vào tủ lạnh tìm đồ ăn, hắn nấu cơm không tốt lắm, đành nấu tạm ít cháo ăn vậy, aiya, dù sao nguyên chủ cũng không ăn mì gói nên giờ hắn muốn ăn cũng không được.
Ăn uống xong, hắn cũng không vội đổ phần cháo dư đi mà bỏ vào tủ lạnh, sáng mai sẽ hâm nóng lại.
Hắn cảm thấy vừa ăn xong đã lao vào làm bài tập là một người con ngoan, khụ, chỉ ngoan khi làm bài tập sinh hoá thôi, nhưng như này cũng đã khá tốt rồi.
Giải quyết xong đống bài tập bề bộn, hắn tính thức khuya xem ti vi cho thoải mái, bỗng nhiên...
Bộp.
...
Sẽ không phải là trộm chứ?
Hắn rón rén đi ra phòng khách tìm hiểu tiếng ồn vừa nãy, kỳ lạ, sao không có gì? chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Sao có thể, tiếng động vừa nãy rất to nha! không phải là chuột!
Hắn bỗng dưng cảm thấy cả người đều không tốt, định quay ra đằng sau thì tầm mắt đụng tới một đôi giày màu đen...
Ách, cái cảm giác lành lạnh trên huyệt thái dương này... không... không phải là súng đó chứ ...
"ngươi... ưm..."
Ầm !!
Thân ảnh nam nhân kia đổ ập xuống trước mặt diệp nhiên, hắn liền nhanh chóng né tránh.
Không tránh mới là lạ a! lỡ như tên kia kẹt cò súng trong tay rồi bùm hắn một phát thì toi cái mạng!!
Hửm, sao trông tên trộm này quen thế nhở ?
Lạc lạc:"không chỉ quen, mà rõ ràng là rất quen!" giọng lạc lạc lộ ra vẻ thật bất lực.
"hừ, ta biết tỏng là ai rồi, cơ mà...đây là...máu sau?" giọng diệp nhiên hơi run rẩy, anh họ a, người anh em, đừng chết ở đây! sao không tìm đến tiệm đóng quan tài mà lại vào nhà tôi !!
Tôi không muốn lên trang nhất báo ngày mai đâu!!!
Kí chủ của nó thật là rất khổ bức- lạc lạc nghĩ.
"lạc lạc, ngươi kiểm tra xem hắn còn sống không để ta còn gọi người thân đến làm hậu sự..."
" kí chủ, hắn còn sống tốt với dài lắm, không chết đâu." lạc lạc thật bất đắc dĩ với cái miệng độc của kí chủ nhà mình.
"dù sao thì cũng phải cứu người, hắn ta có súng, xem ra thân phận không đơn giản, có thể lợi dụng được !" diệp nhiên cười cười.
Lạc lạc cảm thấy kí chủ nó quả thật rất đáng sợ...
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
82 chương
30 chương
501 chương
157 chương
53 chương
7 chương