Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí

Chương 34 : ngoại truyện: quan hệ giữa ba người

Năm đó, có một hồ yêu họ phùng, tên tranh, đã kết được hai người bạn tốt. Hắn là út tử của tộc trưởng cửu vĩ tuyết hồ, lại không thích ở nhà, chỉ có thú ngao du thiên hạ. Người đã gặp qua hắn, cả đời khó quên, mi mục như hoạ, cao quý như trích tiên giáng thế, cái danh đệ nhất phong lưu công tử, cũng chỉ có hắn mới xứng. Hắn tự tiện lẻn vào ma giới, nghe nói nơi này chơi rất vui, không lo không nghĩ mà một mình xông vào. Lúc đó, ma giới cũng yên bình, mà ma tộc lại không mấy ác cảm với yêu tộc như với con người, phùng tranh ở đây đã chơi vui đến quên trời quên đất, cũng là, quen một cái nho nhỏ lại đáng yêu ma tộc. "nguyệt!" đó là tên hắn, một ma tộc mà phùng tranh vô tình quen được. " ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi? nơi này rất nguy hiểm! phải chú ý cẩn thận!" nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, tay vươn ra chọc cái trán tiểu hồ yêu. "người ta đã nhớ a, chỉ là muốn chỉ cho ngươi chỗ chơi thật vui thôi!" phùng tranh xoa xoa trán, cười cười ngây ngô, nhưng thực ra hắn lại âm thầm mắng trong lòng : tên ma tộc này ra tay không biết nặng nhẹ gì cả!! Nhưng, quả thật là đúng như lời a nguyệt nói, nơi này là ma giới, đương nhiên nếu không phải thực lực hắn mạnh, hắn đã bị cắt thịt ăn từ lâu. Hừ, bổn công tử nể tình ngươi biết quan tâm ta, ta sẽ không so đo với ngươi! "ngươi lại đang nghĩ cái gì đấy hả." vũ nguyệt lườm. "ầu, có nghĩ gì đâu, người ta chỉ là nghĩ... muốn dẫn a nguyệt cùng đi với ta, vân du bốn biển, tiêu dao tự tại thôi a~ ngươi biết đó, ra khỏi ma giới..." phùng tranh nắm lấy tay vũ nguyệt. "ngươi..." vũ nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, đến cả mặt cũng hồng hồng lên theo. nhưng, chợt nghĩ đến cụm từ "rời đi ma giới" hắn lại cảm thấy khổ sở không thôi. Vũ nguyệt hắn, cả đời này, đã chú định là không thể tự tiện rời khỏi ma giới. "thế nào? a nguyệt?" tiểu yêu háo hức. "ta..." lời nói nghẹn ách nơi cổ họng, vũ nguyệt không nói nữa, chỉ đành cuối đầu cười khổ. "ta không nghĩ đi, ngươi có thể đi một mình mà... cứ coi ta cũng như bọn họ, chỉ là một chút nét vẽ thoáng qua trong quá khứ của ngươi, không cần phải lưu tâm quá mức, tùy ý là được rồi..." vũ nguyệt nói xong, xoay người định đi, phùng tranh bỗng nhiên nói :" là do phong ấn của em gái ngươi?" !?! Vũ nguyệt khựng lại, sửng sốt quay đầu nhìn phùng tranh. "ngươi... biết từ khi nào? sao ngươi lại biết được?! ... là... lần đó?!?" vũ nguyệt run rẩy. Phùng tranh: " thật xin lỗi,a nguyệt, là ta đã dùng huyễn thuật với ngươi..." "ngươi dám! hừ, nếu tiết lộ bất kỳ thứ gì...ta..." vũ nguyệt bỗng dưng dừng lại. Mình sẽ làm gì hắn? giết hắn sao? vũ nguyệt lần đầu tiên thấy do dự khi quyết định thanh toán ai đó. " ta...ta sẽ không tha cho ngươi!" Chỉ để lại một câu vô nghĩa, vũ nguyệt đi luôn không quay đầu. "a nguyệt..." phùng tranh ngập ngừng gọi với theo, nhưng vũ nguyệt sớm đã chạy biến không còn bóng dáng. " gì chứ! nói chạy là chạy, thể loại người gì đây?!" phùng tranh lầm bầm, cuối cùng, rầu rĩ đi khỏi ma giới. A nguyệt nói đúng, hắn chỉ cần hưởng thụ tiêu dao thật tốt, liền sẽ quên được... Sẽ quên được thôi... Quên... Phùng tranh xoa mắt , nhìn lại phía sau xem thử tên kia có trở lại tiễn mình không, kết quả... cái gì cũng không có. Một đoạn nhạc đệm êm dịu ngắn ngủi, mang vẻ chân thành đến vô hại, làm người ta lưu luyến... Vậy mà cái kết của đoạn nhạc... lại là vô tận không cam lòng cùng bất lực. ____________________________ Tiểu tiên nữ :" phiên ngoại đầu tiên ♪~"´ε` "~" Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào