Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 19 : tu chân hiện đại 17
Hai người hì hục chất đông la và nam chính lên ghê sau, lái xe đi.
" ừm, anh họ a , vì sao chúng ta lại đến viện nghiên cứu bỏ hoang này a ?" diệp nhiên cảm thấy khác thường.
" ừm? không vào đây thì không xử lý cái xác kia được đâu." anh họ tiếp tục ôm lên nữ chính, dẫn đầu đi thẳng.
Ách...sao cứ có cảm giác muốn thắp nến cầu nguyện cho đông la nha...
Tách. chỉ thấy anh họ đi ở phía trước,nhấn vào một cái nút, mặt tường loang lổ liền mở ra một cánh cửa, lập tức một đạo ánh sáng bắn ra , diệp nhiên nâng tay che mắt, bước qua cửa.
Diệp nhiên sững sờ nhìn cảnh tượng trong căn phòng, là một phòng thí nghiệm vô cùng sạch sẽ, các loại dụng cụ tản ra ánh sáng u lãnh.
Phòng thí nghiệm lớn như thế, liền một người cũng không có, khi giẫm lên sàn nhà sáng bóng, còn có tiếng bước chân vang lại.
Diệp nhiên ý thức được chính mình có khả năng đã đi tới một cái địa phương khủng bố rồi, nhìn trái ngó phải, trông thấy đủ loại mẫu vật, ngâm trong lọ thí nghiệm, màu sắc của thận hóa vàng, cái màu này, đoán chừng là túi mật rồi.
Diệp nhiên có chút trầm trồ nhìn đống mẫu vật bày khắp phòng thí nghiệm, cảm giác như đang ở thiên đường a .
Thật ra thì hơn ai hết, hắn rất thích nghề y, nhất là giải phẫu gì đó, nhưng kiếp trước điều kiện kinh tế không cho phép hắn học chuyên sâu a, hắn đành nén đam mê này lại để kiếm một công việc ổn định ở một ngôi trường để nuôi em gái ăn học nữa, không biết bây giờ con bé ra sao rồi...
Diệp nhiên chăm chú quan sát các mẫu vật, nội tạng ngâm trong dung dịch formalin, ừm, tất cả đều rất sạch sẽ gọn gàng, bảo quản rất tốt. anh họ thực sự là rất tài năng a, còn có thể dọn dẹp phòng thí nghiệm sạch sẽ đến mức này.
Bộp!
Anh họ đem đông la đang hôn mê đặt ở trên bàn giải phẫu, tứ chi đều bị khóa sắt lách cách khóa lại.
" anh họ, anh đây là muốn làm cái gì?” diệp nhiên cũng nhanh chóng vứt xác nam chính lên một cái bàn giải phẫu khác.
Anh họ nhìn diệp nhiên cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng,
Uh... nhìn kiểu gì cũng như một tên biến thái ah.
“không có gì, chỉ là cho cô ta một phát gây mê mà thôi, cho nên mới ngủ đấy.” anh họ lắc lắc cái bơm tiêm trong tay, nói.
“ cậu có thể tùy ý đi dạo trong phòng thí nghiệm này, à, đúng rồi, nói cho cậu một chuyện: tôi thích giải phẫu người.”
Diệp nhiên:...
Thế anh muốn nữ chính là để có vật thí nghiệm trái phép đó hả ???
Hic, tổn hại tôi ngày đêm tưởng tượng cái gì cầm tù play các kiểu... hoá ra anh! chỉ! muốn! giải! phẫu! thôi! sao !
Không! drama ngược luyến đỉnh cao của tôi...
"này, nghĩ gì vậy? mặt cậu nhìn giống biến thái lắm đấy !" anh họ rảnh rỗi lau chùi dụng cụ phẫu thuật.
Không, anh họ a, anh mới là biến thái ! biến thái thích giải phẫu người, mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối !
"này, cậu biết gì không?" anh họ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn diệp nhiên, hỏi.
"biết cái gì ?"
"não người sau khi bị bắn thì tầm vài tiếng sau mới ngừng hoạt động đấy." anh họ tiếp tục lau thêm một bộ dụng cụ nữa.
"tức là bây giờ nếu tôi ra tay thì có thể tên nam nhân này sẽ sống được." anh họ nhàn nhạt liếc mắt qua xác nam chính.
... không! không cần anh cứu đâu! như này là rất tốt rồi ! anh cứu nữa là ta toang đó !!! diệp nhiên dở khóc dở cười nghĩ.
Ầy, xem ra phải tìm đề tài nói lảng ra thôi a, không khéo anh họ lên cơn lại hồi sinh tên nam chính đó nữa thì xong đời.
Diệp nhiên dời mắt đến đông la đang nằm trên bàn mổ, “anh muốn giải phẫu cô ta?”
“tôi nói rồi, tôi muốn cô ta để lấy gen của cô ta, tôi muốn biết vì sao cô ta có thể tu luyện, chẳng lẽ đã kích hoạt gen cao cấp trong cơ thể?”
Anh họ nói rồi quan sát đông la nằm trên bàn giải phẫu, vươn tay sờ lên mặt cô.
Quá mẹ nó biến thái - diệp nhiên bĩu môi.
“con người có khá nhiều gen không thể kích hoạt, rất nhiều gen cao cấp dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh, đem gen không cần thiết che đi, cũng không có kích hoạt được nữa, nữ nhân này bản lãnh lớn như vậy, đoán chừng là bởi vì có gen cao cấp nào đó.” anh họ hiếm khi tốt bụng mà tỉ mỉ giảng giải.
“anh họ, anh là chưa bao giờ đọc tiểu thuyết đúng không?
Có linh căn mới có thể tu luyện đấy.”
Diệp nhiên nhún vai.
“linh căn a, trong mắt của tôi, bất kỳ vật gì trong thân thể cũng có thể dùng gen để giải thích!”
Ánh mắt anh họ tỏa sáng nhìn nữ chính.
“loại vật gọi là linh căn này có phải hay không cũng có thể cấy ghép, hoặc có lẽ linh căn chỉ là một cái gen cao cấp ngắn đoạn chưa bị ẩn đi mà thôi, tu luyện là dựa vào gen cao cấp ngắn này mà kích hoạt những gen cao cấp khác ẩn trong thân thể, gia tăng tố chất thân thể…”
Vl, diệp nhiên dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh họ, nếu không phải là lúc còn sống hay nghe em gái hắn lải nhải cái gì tu tiên truyện, hắn đã xém tin lời tên anh họ này nói rồi !
" ưm..."
"ố? cô tỉnh rồi à ?" anh họ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
Thời điểm đông la tỉnh lại, đôi mắt liền bị ngọn đèn trắng lạnh chói mắt đâm vào choáng váng không mở ra nổi, một hồi lâu mới cảm thấy đôi mắt thoải mái hơn một chút.
Đây là nơi nào? đông la cử động giật giật tay, lại phát hiện căn bản không nhúc nhích được, chính mình đang bị giam cầm, hơn nữa toàn là dây xích, khỏa thân bị trói chặt,
Cô dùng sức giãy giụa, cảm thấy cơ thể mềm yếu vô lực, muốn vùng khỏi một đống khóa sắt nặng dày này là không thể.
Giọng nói bất chợt càng làm đông la hoảng sợ, nhìn anh họ dáng người cao ngất, trên người hắn mặc áo blouse trắng quỷ súc cực kỳ.
“anh mau mau thả tôi ra, bằng không thì tôi sẽ khiến cho anh chết rất khó coi !.”
Đông la hướng anh họ hét, bất quá tuy cô hét lên nhưng một chút khí thế cũng không có, giọng nói ngược lại mềm mại vô lực, lộ ra một lượng vũ mị.
Diệp nhiên đứng ở bên cạnh nhìn, chứng kiến lăng tuyết thân thể trần truồng, lại nghe được thanh âm này, mẹ nó nếu người đứng đây là nguyên chủ liền xách súng lên làm liền rồi !
Diệp nhiên khẽ nhìn thoáng qua anh họ , lén lút hỏi: “anh họ, có muốn tôi tránh đi một lát hay không?”
Trông thấy diệp nhiên ở đây, đông la càng thêm kích động, dùng ánh mắt hết sức cừu hận nhìn diệp nhiên,
Cậu nhìn thấy ánh mắt của đông la, trực tiếp cười ha hả, rõ ràng là anh họ muốn bắt cô ta, ánh mắt hung ác nhìn cậu như vậy làm gì nha ?
Ầy, cùng là nam nhân sao lại khác nhau một trời một vực như này chứ! đúng là mệnh pháo hôi, dù có làm gì cũng là cái gai trong mắt nhân vật chính.
Anh họ thong thả buông cái kéo trong tay xuống, tiếp đó lấy ra dao giải phẫu, dao giải phẫu bóng loáng dưới ánh đèn trong gian phòng lộ ra ánh sáng trắng dị thường.
Trong lòng đông la đã rất không ổn, cố gắng trốn tránh muốn thoát khỏi khóa sắt, nhưng khóa sắt nào có dễ như vậy liền hỏng rồi ?
Diệp nhiên cảm thấy mình không nên ngốc ở chỗ này, có lẽ nên hỏi anh họ về việc xử lý cái xác nam chính.
" anh họ a, cái xác này xử lý thế nào, cần làm những gì ?" diệp nhiên chọt chọt mặt nam chính.
" ướp xác đi" anh họ mặt không đổi sắc trả lời,
" nếu không biết cách... có hướng dẫn ở bên kia, trong ngăn thứ hai dãy thứ nhất."
Đông la giương mắt như không tin được mà nhìn anh họ rồi nhìn tới diệp nhiên, bọn chúng muốn làm gì anh ấy ?
Dãy thứ nhất...ngăn thứ hai... đây rồi !
Diệp nhiên lôi ra một cuốn sách nhỏ, không dày lắm, miêu tả tỉ mỉ cách giải phẫu ướp xác... ừm, kiến thức sâu rộng của anh ta chắc chắn là do đọc nhiều sách lắm đây.
Ha, phòng thí nghiệm này ngoài vật mẫu ra, đương nhiên là một đống tủ sách to đùng tổ chảng, hic, đây có coi là cần cù cộng thông minh bằng thiên tài hay không ?
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
484 chương
40 chương
501 chương