Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 136 : Ranh giới (2)
Nguyên chủ là Mặc Vân, là con thứ của nhà họ Mặc trong thành Thượng. Nhưng cuộc sống của anh cũng không tốt lắm, vì mẹ của Mặc Vân là người của thành Hạ.
Ông Mặc là một loại người trăng hoa, con rơi con rớt khắp nơi. Không biết ông ta có ăn được đàn ông hay không, riềng phụ nữ thì chỉ cần ông ta muốn loại người nào ông ta cũng nuột được.
Tuy nhiên nhà họ Mặc hiện tại có 10 người con thì ông ta cũng chỉ có 3 người con trai, còn lại đều là con gái. Cũng vì lẽ đó nên nguyên chủ mới thoải mái hơn chút, dù cho mang thân phận thấp kém nhất. Phải biết, những người còn lại cho dù là con của người phụ nữ thấp kém nhất trong thành Thượng thì vẫn hơn Mặc Vân gấp nhiều lần.
Nguyên chủ tự biết điều đó nên từ nhỏ tới lớn đều rất biết điều. Cái gì nên nhịn thì nhịn, cái gì cho qua được thì sẽ cho qua. Hình tượng của Mặc Vân chính là yếu ớt, nhu nhược cực điểm.
Tuy nhiên, là một kẻ quá yếu ớt thì chắc chắn không thể tồn tại được trong thời đại này. Mặc Vân cũng biết như vậy. Mà anh cũng không nhu nhược như chính anh luôn thể hiện ra.
Mặc dù không cách nào tạo được thế lực cho bản thân, thế nhưng anh vẫn có được những cách riêng để bảo vệ an toàn cho bản thân. Những kẻ dám làm hại tới anh cũng đều bị anh tính kế, không thân bại danh liệt thì cũng chính là cái chết.
Cũng chính vì như vậy mà trong một lần làm chuyện xấu, Mạc Vân đã bị người anh trai cùng cha khác mẹ là Mặc Hoành nắm được thóp.
Mặc Hoành biết được những chuyện làm xấu xa của Mặc Vân nên lấy nó ra để mà đe dọa, cưỡng ép Mặc Vân đến thành Hạ để khảo sát.
Ở thành Hạ, Mặc Vân bị người của thành Hạ tính kế suýt chết. Sau đó thì bị một đám lưu manh bắt được, bị đày đọa làm nhục đủ đường. Khó khăn lắm mới quay về lại thành Thượng được, tuy nhiên đó chỉ là khi cơn ác mộng thật sự xuất hiện.
Mặc Hoành dựng chuyện bảo rằng nguyên chủ phản bội nhà họ Mặc, cùng với thành Hạ âm mưu lật đổ thành Thượng.
Mặc Vân cứ như vậy trở thành kẻ thù của cả thành Thượng, bị truy sát khắp nơi. Cuối cùng bị một kẻ biến thái, có máu mặt trong thành Thượng bắt được. Cuối cùng nguyên chủ bị tên đó chơi đến chết.
Linh Ưu sau khi tiếp nhận xong ký ức thì theo bản năng sờ lưu sau mông của bản thân. Sau đó như nhận ra gì đó thì liền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này thì Mặc Vân chỉ mới bị truy sát, vẫn chưa tới giai đoạn bị thông.
Còn ổn, còn ổn.
Nếu mà bị thông rồi thì cô quậy banh cái thế giới này luôn cho hệ thống coi!
[Ký chủ, tôi cũng đâu có ác tới như vậy.]
“Ghê.” Biến tôi thành đàn ông như thế này rồi, còn chuyện gì ác hơn nữa tôi cũng không lạ đâu.
[...]
[Nhiệm vụ chính tuyến: Điều chỉnh lại phân chia thế giới. Giúp cho cư dân thành Hạ có được cuộc sống tốt đẹp hơn.]
“Lại như mọi khi.” Linh Ưu bĩu môi, đi về hướng cửa sổ nhìn ra ngoài.
Căn nhà mà cô tỉnh dậy là một căn nhà bỏ hoang nằm trong thành Hạ, cũng không biết Mặc Vân chạy kiểu gì mà vào được trong này.
Mà cũng kệ đi, dù sao thì không quan tâm!
Không muốn quan tâm!
Hôm nay bảo bối bị dư ra ba cục thịt lớn, long thể bất an. Không muốn quản cái gì hết!
Nhà của bên thành Hạ có nhỏ bé lụp xụp cũng có, cao lớn cũng có. Thế nhưng tất cả đều đã đổ nát, cũ kỹ. Người ở đây chỉ có thể miễn cưỡng sửa lại để mà ở.
Trên đường không có nhiều người, có lẽ là đã đi đến các công ty, xí nghiệp ở khu vực công nghiệp do thành Thượng mở ra làm việc cả rồi.
Ngay cả trẻ con cũng không thấy, theo như ký ức mà cô tiếp nhận được thì. Ở Thượng Hạ Toàn Nhân này ngoại trừ một vài luật lệ thì không có hệ thống pháp luật. Thế nên trẻ em nhỏ cỡ mấy, chỉ cần có khả năng làm việc được thì cũng đều đi làm cả rồi. Nếu không thì sẽ không có thức ăn mà ăn.
Mà thành Hạ, vì không có hệ thống pháp luật. Vậy nên cho dù là cưỡng hiếp, giết người thì cũng là chuyện bình thường. Muốn sống yên ổn thì chỉ còn cách nộp tiền, thức ăn cho các đại ca lớn rồi sống dưới sự bảo hộ của những người đó.
Còn ở thành Thượng thì tất cả đều được giải quyết bằng quyền lực và tiền.
Linh Ưu vừa đi vào trong một con ngõ nhỏ, vừa sắp xếp lại trật tự của thế giới này rồi khẽ thở dài một hơi.
Quá loạn!
“Bây giờ thì các người đã xuất hiện được rồi đó.” Linh Ưu chỉnh lại cà vạt, quay người lại nói.
“Không ngờ là mày lại phát hiện ra được bọn tao.” Mấy tên lưu manh cũng không núp nữa, đi từ trong chỗ núp ra.
Có 3 tên, đúng chuẩn cao to đen hôi. Ở thành Hạ mà có thể cao to như vậy xem ra cũng là nhân vật khá có máu mặt.
Nhìn sợ vậy!
[Đấm luôn đi, tầm này rồi còn ngại ngùng gì nữa!]
“...” Kỳ ghê luôn á nha! Người ta là thục nữ đó!
[Vậy là không đánh? Cô ăn chay rồi à?]
“Nhưng bây giờ tôi là đàn ông.” Linh Ưu trả lời với hệ thống xong thì cũng không nói hai lời mà trực tiếp xong lên.
[...] Lươn lẹo!
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
27 chương
34 chương
20 chương