Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 130 : Vương gia ngủ ngon (32)
“Ngươi đang làm gì vậy?” Linh Ưu chống tay lên bàn nhìn Gluttony, khẽ nhếch môi hỏi.
Gluttony không nói gì, nhìn chằm chằm cô bất động. Đôi mắt đỏ như máu của nó lúc này như có ánh lửa phát ra.
“Mau lên! Vây quanh bọn chúng cho ta!”
“Đừng để chúng chạy thoát!”
“Bắt bọn chúng lại!”
“Mau lên!”
Từ trong rừng trúc, quân đội từ đâu ùa ra và vây quanh họ.
“Thật không ngờ Hoàng Đệ đây lại mang ý định mưu phản. Mưu hại Phụ Hoàng!” Lê Thâm trên mình mặc giáp, cực kỳ uy nghiêm bước ra từ trong đội quân của hắn ta.
Linh Ưu nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn lại xe là ai, vừa nhìn thấy là Lê Thâm thì liền bĩu môi. Liếc nhìn bên cạnh hắn ta, quả nhiên Lại Thanh Tâm cũng có đi cùng với hắn ta. Hai cái tên cơ hội đợi cháy nhà hôi của này!
Ngay từ lần đầu gặp đã biết không phải loại tốt lành gì rồi!
Văn Thời thì làm như không nghe thấy gì, bưng ly rượu lên uống một hớp. Linh Ưu cũng chỉ nhìn một cái như vậy rồi thôi, nhìn đủ rồi thì lại tiếp tục ăn thức ăn trên bàn.
Có thực thì mới vực được đạo!
Mà sao đồ ăn của cô lại thiếu đi nhiều ấy nhể?
Cô còn đang thắc mắc thì một bàn tay xinh đẹp từ bên cạnh đưa qua, lấy mất cái bánh cuối cùng trên đĩa của cô.
Linh Ưu quay qua nhìn thì liền nhìn thấy Văn THời vội vàng ngồi lại đàng hoàng, dùng tốc độ cực nhanh cho cái bánh vào trong miệng rồi mới trừng mắt nhìn cô.
“...” Hay lắm! Cướp thức ăn của người khác lại còn cướp một cách trắng trợn như vậy!
Lê Thâm thấy hai người không thèm chú ý tới hắn ta thì liền tức giận nắm chặt bội kiếm trong tay, nhưng rất nhanh thì hắn ta đã lấy lại được bình tĩnh.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Linh Ưu không còn gì để ăn, đành phải hỏi lại câu hỏi vừa nãy với Gluttony.
“Đưa cái vòng cho ta.” Gluttony k trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp ra lệnh.
“Trả lời câu hỏi của ta trước.” Linh Ưu tiếp tục duy trì nụ cười trên môi.
“Còn không rõ ràng nữa sao? Chuyện của ngươi đến đây là hết rồi, nếu như bây giờ ngươi ngoan ngoãn đưa cái vòng cho ta thì ta sẽ niệm tình mà để ngươi sống.” Gluttony cực kỳ thiếu kiên nhẫn, giống như là nó đã đợi ngày nay lâu lắm rồi. Tới mức không thể đợi thêm một giây nào nữa.
“Đừng đưa cho nó.” Văn Thời vốn ngồi bên bàn bên kia, lúc này không biết đã đi qua ngồi cạnh cô từ lúc nào.
“Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong rồi.”
“Vậy thì tốt.” Linh Ưu nghe thấy anh nói như vậy thì gật đầu, sau đó quay sang nhìn Gluttony.
“Ngươi muốn cái này phải không? Được thôi, cho ngươi.” Linh Ưu nói xong thì liền tháo cái vòng ra vứt qua cho Gluttony. Động tác của cô nhanh tới mức Văn Thời cũng không kịp ngăn cản.
“Ngươi thoải mái như vậy thật rất đúng ý ta.” Gluttony giữ lấy cái vòng, cực kỳ vui vẻ mà nói.
Gluttony lầm rầm niệm loại chú ngữ mà cô hoàn toàn không hiểu. Con hình nhân vốn còn đang nhảy múa lúc này cũng biến thành một hạt châu màu vàng cam, chầm chậm bay lên xâu vào trong chuỗi hạt kia.
Mà bên cạnh hạt châu màu cam đó, một hạt châu màu xanh dương cũng yếu ớt xuất hiện. Linh Ưu nhìn sang Âm Cẩn thì phát hiện ra hắn ta cũng đang nhìn cô. Cũng không biết là đã nhìn như vậy trong bao lâu rồi.
Âm Cẩn nhìn cô một lúc, dùng khẩu hình nói với cô hai chữ ‘Bảo trọng’ rồi gục đầu xuống. Hạt châu màu xanh dương lúc này cũng đã hoàn thiện.
“Tiểu Đổ, sao nàng lại khóc?”
Vừa nghe Văn Thời hỏi như vậy thì liền giật mình, đưa tay sờ lên má của mình. Từ bên mắt trái của cô, mắt trái của cô lúc này đang không ngừng chảy nước mắt.
“Không phải em. Anh đừng lo.” Cô chùi hết nước mắt đi, an ủi Văn Thời rồi tiếp tục nhìn tới phía trước.
Lúc này thì vòng tròn ma thuật vốn đã biến mất, vào lúc này lại sáng lên lần nữa. Ở bên dưới Gluttony lúc này, sáu con hình nhân đang vui vẻ nhảy múa. Những tiếng cười hi ha lại lần nữa vang lên trong đêm tối.
Gluttony cũng dần dần tan biến, biến thành một trong số các con hình nhân đang nhảy múa bên dưới.
Đằng sau lưng Linh Ưu đột nhiên có âm thanh niệm chú. Mà người đó cũng nhanh chóng đi ngang qua cô, bước vào giữa vòng tròn.
Linh Ưu nhướng mày nhìn Lại Thanh Tâm đang đứng ở giữa vòng tròn, cũng chính là ở giữa những con hình nhân đang nhảy múa.
Vòng tròn ma thuật lần nữa sáng lên, liên tục xoay vòng. Lần này dường như nó đã đủ sức mạnh để duy trì tế lễ, thế nên vòng tròn ma thuật cũng sáng hơn.
Vòng tròn ma thuật càng lúc lại càng sáng hơn, đỏ đến chói mắt. Mà việc ở lại trong vòng tròn ma thuật lúc này cũng không hề dễ chịu chút nào.
Linh Ưu nhanh chóng kéo Văn Thời ra khỏi vòng tròn ma thuật. Cô không sợ nó, nhưng cô lo lắng cho Văn Thời.
Khoảng mười lăm phút sau, rốt cuộc thì thứ mà nghi lễ này triệu hồi rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Trong rừng trúc lúc này khói bụi cuồn cuộn, những tiếng cười hi ha lại càng trở nên đinh tai nhức óc.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
27 chương
34 chương
20 chương