Mau xuyên: hệ thống muốn ta làm phản
Chương 12 : Đệ nhất tổng tài (12)
Quân Linh Ưu dìu mẹ Nhậm xuống xe, rồi nhanh chóng đi tới bên cha Nhậm, nhẹ nhàng kéo tay ông mà nũng nịu:
“Cha à, sao cha không đợi con và mẹ về rồi hẵng cùng tới?” Sau đó lại dùng ánh mắt e ngại và có chút lo lắng mà nhìn về phía Nhậm Thanh Thanh, móng vuốt nhỏ đang cầm tay cha Nhậm liền bấu mạnh hơn một chút: “Chị Thanh Thanh…”
Cha Nhậm nhanh chóng nhận ra vấn đề, đưa tay xoa xoa đầu cô rồi cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Quân Linh Ưu dùng đôi mắt nai tơ mà nhìn ông, rồi lại liếc mắt đầy e ngại nhìn Nhậm Thanh Thanh, yếu nhược trả lời, vừa nói thì lại làm như vô ý mà để lộ một vết thương dài trên tay: “Không có.”
Vết thương này là hôm nay lúc Nhậm Thanh Thanh đẩy cô vào đống nhạc cụ khiến nó rạch cô một đường.
Vết thương này không hề sâu một chút nào, nó chỉ là nhìn qua có chút dọa người, ngoài ra thì không có vấn đề gì cả.
Cha Nhậm nhíu mày nhìn qua Nhậm Thanh Thanh đang cúi đầu đứng bên cạnh, hiện tại nơi này không phải là nơi thích hợp để cho ông tra rõ ngọn ngành.
“Không vào sao?” Mẹ Nhậm lúc này cũng vừa đi tới nơi, thấy cả ba người cùng đứng đó thì có chút khó hiểu.
Cha Nhậm thì nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của quân Linh Ưu, nhanh chóng đi tới ôm eo mẹ Nhậm rồi cả hai cùng nhau đi vào bên trong, hoàn toàn vứt Quân Linh Ưu và Nhậm Thanh Thanh ra sau đầu.
Quân Linh Ưu “...”
Nhậm Thanh Thanh “...”
Đàn ông yêu thương vợ hết mực đều là một đám tra cha!
Quân Linh Ưu nhìn sang Nhậm Thanh Thanh đang nhìn theo hai người họ bằng ánh mắt u ám thì liền bĩu môi.
Ghét nhất hạng người này! Nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình thì liền cảm thấy cả thế giới đều có tội!
Sau đó thì bản thân kẻ đó lại đi làm tổn thương người khác!
Quân Linh Ưu kéo kéo váy, mỉm cười với cô ta một cái rồi nhanh chóng chạy theo cha mẹ Nhậm.
Hai người mẹ nó đánh rơi con gái này!
“Ối! Mẹ tưởng con đã vào trong rồi chứ?” Mẹ Nhậm vừa nhìn thấy cô thì liền đầy bất ngờ.
Quân Linh Ưu “...” Cứ tiếp tục xem tôi như không tồn tại đi! Cám ơn!
Là ai đã nói rằng con cái có mẹ thì đều là bảo bối vậy!
Đả đảo văn học xảo trá!
Mà lúc này Nhậm THanh Thanh lại đang bơ vơ đứng ở đằng sau, cô ta nhìn một nhà ba người đang cùng nhau đi vào bên trong tràn ngập hạnh phúc mà trong lòng phát lạnh.
Liếc thấy có người đang chỉ trỏ mình, cô ta liền cắn môi mà nhanh chóng đi vào bên trong.
Một ngày nào đó cô ta nhất định sẽ có được mọi thứ!
Càng đi vào bên trong thì mọi thứ lại càng hoa lệ hơn, nhà họ Vương được xây theo phong cách phương tây, xung quanh là những bệ đá cao và những dãy hoa hồng đỏ rực bên hai lối đi, những cây đèn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên có chút mờ ảo.
Cha mẹ Nhậm vừa đi vào bên trong thì liền có người tới chào hỏi, rốt cuộc thì chỉ còn lại mình Quân Linh Ưu đứng đó.
Cô lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn về phía vô định, không rõ là đang nhìn thứ gì, xung quanh rõ ràng là rất ồn ào nhưng mà cô lại giống như không hề có chút ảnh hưởng nào từ những thị phi ồn ào đó.
Hoàn toàn tách biệt với cả thế giới.
Hệ thống ngồi lơ lửng trong không trung thầm quan sát cô gái bên dưới.
Có nhiều người tới chào hỏi qua cô, nhưng rất nhanh đều bị cô khéo léo đuổi đi, hơn thế nữa mọi thái độ và cử chỉ của cô đều rất đúng mực, giống như là cô từng đến những nơi này rất nhiều lần vậy.
Mà nó hiện tại và có đôi lúc anh cũng không thể biết được cô đang suy nghĩ gì cả, hay là nói, cô không suy nghĩ gì.
“Này! Nhậm Thanh Hoan!”
Quân Linh Ưu hoàn toàn thả hồn theo gió mây, đột nhiên bị gọi như vậy thì có chút khó chịu mà quay đầu nhìn sang.
Một cô gái nhỏ đang cầm trên tay một ly rượu vang đang hất hàm nhìn cô.
Khúc Tiếu Vy vừa nhìn vào ánh mắt của Quân Linh Ưu thì liền giật mình.
Nhưng sau đó khi nhanh chóng nhìn lại lần nữa thì sự u ám chết chóc vừa rồi trong đôi mắt đó không còn nữa, mà chỉ còn là đôi mắt đen láy đang phản chiếu lại những ánh đèn phía sau cô ta.
Khúc tiếu Vy liếc nhìn thêm lần nữa, xác định là không có gì kỳ lạ, lại tự mình bổ não rằng đó chỉ là ảo giác rồi mới hít sâu một hơi để lấy thêm bá khí.
“Cô có thấy anh Cẩn Mặc ở đâu không?”
Gì?
Đứa nào đang hỏi về đứa nào?
Quân Linh Ưu nhìn kỹ lại Khúc Tiếu Vy, trong đầu nhanh chóng nhảy ra những tư liệu về cô ta và nhớ ra cái người được gọi là anh Cẩn Mặc kia là ai.
Khúc Tiếu Vy, con gái út của nhà họ Khúc, mặc dù không được cha mẹ Khúc thích cho lắm nhưng mà lại được ông nội Khúc yêu thích vô cùng.
Cô ta là một trong những đóa hoa si của vị hôn phu tiện nghi của cô, tức là tình địch tiện nghi của cô.
“Anh ta có tay có chân, bay nhảy ở đâu thì làm sao tôi biết được?” Quân Linh Ưu nhấp một ngụm rượu, không để ý tới cô ta, tiếp tục nhìn về phía xa.
“Cô không phải vị hôn thê của anh ấy sao? Nói không biết là không biết thế nào được? Hay là cô lại làm chuyện gì đó khiến anh ấy tức giận không thèm nhìn mặt cô rồi?” Khúc Tiếu Vy khoanh tay cười một cách khinh bỉ mà nhìn cô.
“Lại? Tôi đã làm gì sao? Mời Khúc tiểu thư đây chỉ bảo cho.” Quân Linh Ưu hứng thú nhìn cô ta.
“Còn không phải là cô ra ngoài làm loạn bị anh ấy biết được sao? Đúng là không biết xấu hổ!” Khúc Tiếu Vy lại còn rất phối hợp với lời nói mà bày ra vẻ như phun nước bọt một cái.
“Là Nhậm Thanh Thanh nói cho cô biết nhỉ?” Thật không khó đoán chút nào, đúng là con nít đấu nhau thật!
Tự thưởng cho mình một ngụm rượu.
“Thế nào? Cô thừa nhận rồi chứ gì!” Khúc Tiếu Vy bày ra vẻ mặt như là “Tôi biết rõ quá mà!” mà nhìn Quân Linh Ưu.
“A, tôi có thừa nhận sao? Nhưng dù sao thì thấy cô ngốc nghếch như vậy, nên tôi cũng nói cho cô biết một điều. Muốn tìm Vương Cẩn Mặc thì cô nên tìm hỏi Nhậm Thanh Thanh. Ai biết được trong lúc cô đi tìm tôi gây chuyện thì hai người kia có đang cà hẩy cà hẩy với nhau không!” Quân Linh Ưu phì cười một tiếng, nói xong một hơi rồi quay người đi.
“Mà tôi cũng khuyên cô một điều, Nhậm Thanh Thanh không phải thứ tốt đẹp gì, coi chừng chết lúc nào không hay biết.” Trước khi đi, cô còn hơi ngừng lại một chút mà quăng ra một câu như vậy.
Cảm thấy bản thân vô cùng cool ngầu trong thiết lập lạnh lùng nha.
Khúc Tiếu Vy thì ngây ngẩn nhìn theo bóng dáng của cô.
Nhậm Thanh Hoan hôm nay lên cơn thần kinh à?
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
27 chương
34 chương
20 chương