Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Thời gian mau chóng trôi qua, đã đến ngày công bố kết quả thi đại học, thí sinh có thể lên mạng xem điểm trước khi nhà trường dán thông báo.
Vừa tra xong kết quả, Lý Bách Nhiên nhanh chóng nhận được điện thoại chúc mừng của giáo viên và bạn bè.
Kỳ thi này, Lý Bách Nhiên đương nhiên chiếm vị trí thứ nhất toàn thành phố ban tự nhiên. Trong lòng Lý Bách Nhiên không có bao nhiêu vui mừng, vì hắn đã sớm đoán được kết quả này.
Cha mẹ Cố vừa vui mừng vừa bất ngờ, tuy là biết Lý Bách Nhiên học giỏi nhưng không dám nghĩ đến hắn sẽ đạt được thành tích cao như thế.
Buổi tối, cha mẹ Cố nấu một bàn đồ ăn thật lớn đãi Lý Bách Nhiên, ánh mắt hạnh phúc rạng rỡ nhìn hai đứa con.
Hôm sau, cả nhà thu dọn hành lý trở về thành phố N.
Ngày nhà trường tuyên dương học sinh giỏi thi đậu điểm cao, các phóng viên cũng tới phỏng vấn Lý Bách Nhiên. Lý Bách Nhiên lãnh đạm trả lời vài câu cho đủ phép lịch sự rồi tìm cớ chuồn.
Với thành tích xuất sắc của Lý Bách Nhiên, trường học cũng được thơm lây. Chủ nhiệm giáo dục dẫn đám phóng viên này tham quan một loạt những thành tích, bằng khen, huy chương, cúp mà Lý Bách Nhiên đạt được những năm qua.
Bởi vì thành tích xuất sắc cộng thêm giá trị nhan sắc cao, tin tức về Lý Bách Nhiên vừa được phát sóng đã khiến các cô gái trên mạng quyết tâm đi tìm học bá nam thần của mình.
Buổi chiều, cả nhà bốn người đi thăm mộ bà nội Lý.
Cha mẹ Cố ở chơi hơn một tuần rồi trở về, biệt thự vắng lặng chỉ còn Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên.
Đã không còn người khác, một tầng ngăn cách giữa hai người cũng đã sớm phá vở, Lý Bách Nhiên trước mặt Hạ Diệc Sơ không hề giấu giếm tâm tư của mình.
Cứ đến tối, Lý Bách Nhiên lại chui vào giường Hạ Diệc Sơ, đòi làm ấm giường cho cô.
Giữa lúc hai người ngày đêm dính lấy nhau không ai quấy rầy cả một kỳ nghỉ hè thì có vài vị khách không mời đến trước cửa.
Là một người phụ nữ chừng 30 tuổi, lớp trang điểm dày đậm che đi vẻ mặt thật sự, sau lưng còn có năm sáu vệ sĩ.
"Cô là ai?" Hạ Diệc Sơ hỏi người phụ nữ kia.
"Lý Bách Nhiên ở đây phải không? Kêu hắn ra đi với chúng tôi một chuyến, giám đốc của chúng tôi muốn gặp mặt hắn."
Người phụ nữ nói với giọng điệu khinh miệt mà không nhìn đến Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ đứng trước cửa, giơ tay chống lên thành cửa, ngước mắt, trên dưới đánh giá người phụ nữ này một lần.
Đậu má!
Con bệnh tâm thần này từ đâu chạy ra vậy?!
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
90 chương
98 chương
75 chương
99 chương