Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, quyết định đem chuyện thân phận thật sự của Lý Bách Nhiên giấu đi. Cô cũng thông báo với Chu Cù không để cho gia tộc kia biết sự tồn tại của Lý Bách Nhiên.
Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ bắt đầu trị liệu cho Chu nhị thiếu gia - Chu Hàng.
Hạ Diệc Sơ tin tưởng vào y thuật của mình nên khi đi chỉ mang theo một bao ngân châm và cồn sát khuẩn.
Trước mặt Chu Cù, Hạ Diệc Sơ chỉ nói sẽ dùng phương pháp châm cứu nhưng thật sự chỉ có mình cô biết tình trạng hiện tại của Chu Hàng chỉ châm cứu đơn thuần thì không thể trị bệnh tận gốc. Mỗi lần hạ châm, Hạ Diệc Sơ đều truyền linh khí vào thân thể Chu Hàng.
Linh khí đại biểu cho sinh cơ mỗi người, có linh khí nhập vào thân thể, tuy rằng không thể một lần tiêu diệt hết bệnh khí trên người Chu Hàng, nhưng dần dà bệnh khí có thể bị linh khí cắn nuốt hết.
Thật vất vả mới tu luyện được nên cố sức giúp Chu Hàng khiến Hạ Diệc Sơ mệt mỏi, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt.
Thời điểm được châm cứu, Chu Hàng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, rất khó chịu, giống như xương cốt bị sâu bọ đục khoét.
Cảm giác khó chịu này không làm Chu Hàng thấy khổ sở mà ngược lại trong lòng hắn sinh ra kích động. Cảm giác này rõ ràng cho thấy phương pháp trị liệu của Hạ Diệc Sơ hữu dụng, khác hoàn toàn với bọn lang băm trước đó, chỉ nhắm vào tiền bạc của Chu gia.
Một lúc sau khi châm cứu, khuôn mặt vốn tái nhợt của Chu Hàng trở nên sáng hơn, đôi môi cũng có chút huyết sắc.
Khi Hạ Diệc Sơ thu hồi ngân châm, cảm giác ngứa ngáy trên người Chu Hàng cũng biến mất, thay vào đó là cảm giác ấm áp thoải mái, loại cảm giác mà từ trước đến nay Chu Hàng chưa từng cảm nhận được.
Hắn duỗi tay vuốt tay mình, hốc mắt ửng đỏ muốn khóc.
"Hàng Hàng? Anh có sao không? Khó chịu ở đâu?"
Chu Cù đứng nhìn Hạ Diệc Sơ rút đi cây ngân châm cuối cùng, lập tức lo lắng hỏi han.
"Không sao, anh thấy rất tốt." Chu Hàng bắt lấy tay Chu Cù, đưa lên sờ mặt mình.
"A Cù, em xem, bây giờ anh rất ấm áp, không còn lạnh nữa. Thật sự!"
Chu Cù sờ sờ, thấy được vẻ mặt hồng hào như người bình thường của Chu Hàng.
"Em biết." Chu Cù vỗ vỗ bàn tay Chu Hàng, trấn an hắn, cũng trấn an mình, tâm tình lo lắng tiêu tan.
Hạ Diệc Sơ lúc này cũng khôi phục thần sắc, thấy ánh mắt Chu Cù, cô vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa nhàn nhạt nói:
"Không cần nói cảm ơn. Sau này cách hai ba ngày tôi sẽ tới một lần. Nếu có cảm giác bất thường gì, thì liên hệ với tôi ngay."
Chu Cù nghe câu này, tiếng cảm ơn trong miệng tắc nghẹn, nhìn Hạ Diệc Sơ chuẩn bị đi, vội vàng sửa lời:
"Không còn sớm nữa hay là Cố tiểu thư ở lại dùng cơm chiều đi."
"Không được. Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, rảo bước ra ngoài.
Chu Cù thấy thế, vội đi theo.
Hôm nay Hạ Diệc Sơ lái xe tới, cự tuyệt lời mời cơm của Chu Cù nên hắn đành đưa cô ra bãi xe, nhìn cô rời đi.
Chu Cù trở vào trong nhà đã thấy Chu Hàng đứng đó.
"A Cù, Cố tiểu thư không ở lại ăn cơm sao?"
"Vâng! Hôm nay anh muốn ăn gì?" Chu Cù nhìn sắc mặt hồng hào của Chu Hàng, bao nhiêu âu lo trong lòng bay biến đi hết.
"Gì cũng được nhưng mà có cà chua thì tốt hơn." Chu Hàng cười cười, thái độ hồn nhiên, càng giống tiểu thiếu gia mười sáu mười bảy tuổi.
"Được!"
- ----------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ về đến nhà, Lý Bách Nhiên đã tan học, hơn nữa còn làm xong cơm chiều.
"Chị đi đâu mà về trễ vậy?" Nghe tiếng giày cao gót, Lý Bách Nhiên chạy ra mở cửa rồi vội vàng chất vấn.
"Trễ gì đâu, mới hơn 6 giờ thôi mà?" Hạ Diệc Sơ bật cười.
"Trễ 10 phút!"
Lý Bách Nhiên vừa nói vừa quan sát Hạ Diệc Sơ từ trên xuống dưới, trông thấy thần sắc của cô kém hơn so với thường ngày, lập tức trở nên căng thẳng.
"Sao thần sắc chị kém như vậy?"
"Không sao, đi dạo phố có chút khó chịu, nghỉ ngơi một lát là được."
Hạ Diệc Sơ lắc đầu, ngồi xuống sô pha.
- --------------------------------------------
Chiều hôm đó, Hạ Diệc Sơ không kể chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lý Bách Nhiên vẫn để tâm.
Nhìn bề ngoài Lý Bách Nhiên khá lạnh lùng nhưng bên trong lại rất nhạy bén, lại có khả năng quan sát tỉ mỉ. Mỗi lần Hạ Diệc Sơ châm cứu cho Chu Hàng xong, khí sắc của cô đều kém đi một ít.
Việc này không thể qua được mắt Lý Bách Nhiên.
Sau khi quan sát được quy luật đi về của Hạ Diệc Sơ, Lý Bách Nhiên ra khỏi nhà nhưng không đi học, đứng xa xa chờ Hạ Diệc Sơ lái xe đi, mới lái xe đi theo sau.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
90 chương
98 chương
75 chương
99 chương