Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Lý Bách Nhiên nhìn Hạ Diệc Sơ, năm tháng thật hậu đãi cô ấy, bây giờ và lúc cô ấy 22, 23 tuổi cũng không có gì khác biệt, nụ cười trên khuôn mặt như đóa hoa nở rộ trong đêm hôm nay và  mấy năm trước giống như đúc, làm Lý Bách Nhiên không nhịn được, lại cúi đầu. Hai năm trước, thời điểm sinh nhật 25 tuổi của cô ấy, cả ngày cha mẹ Cố cứ thúc giục cô ấy ra ngoài xem mắt. Lúc đó, hắn vẫn chưa biết mình có cảm tình với cô. Mỗi một lần nghe cha mẹ Cố khuyên cô ấy nhanh chóng tìm bạn trai để ổn định cuộc sống, trong lòng hắn lại nảy sinh cảm giác bực bội. Nhất là mỗi lần cô ấy trang điểm tỉ mỉ, ra ngoài xem mắt theo yêu cầu của mẹ Cố, hắn chỉ muốn đi cùng sau đó đánh cho cái tên đàn ông kia nát nhừ. Lý trí nói cho hắn biết không thể được, hắn cũng cảm thấy cảm xúc của mình có chút không thích hợp, nên không chia sẻ suy nghĩ của mình cho bất kỳ ai, kể cả Hạ Diệc Sơ, hơn nữa lại càng kềm chế cảm xúc của mình thật sâu. Hắn vốn không phải người có tính nhẫn nại cao, nên nhịn mãi cũng đến lúc bùng phát. Hắn náo loạn trong một lần Hạ Diệc Sơ ra ngoài trở về. Ngày đó có người mời Hạ Diệc Sơ đi xem phim. Ngọn lửa ghen ghét trong lòng thiêu đốt hắn, chờ Hạ Diệc Sơ về, hắn đã thu dọn xong đồ đạc của mình, đứng trong sảnh đợi cô. Lúc ấy, Hạ Diệc Sơ còn chưa hiểu tình huống gì, mở miệng cười hỏi hắn: "Cậu muốn đi đâu giờ này?" Hắn vốn thích nụ cười này của cô, đặc biêt khi cô dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chăm vào hắn, hắn cảm thấy toàn thân trên dưới có một loại cảm giác thoải mái khó tả thành lời. Nhưng mà lúc này, hắn kéo theo va ly hành lý, giọng điệu bất thiện nói: "Để chỗ cho bạn trai chị? Em dọn ra ngoài ở, không trở lại." Phốc! Cô cười ra tiếng, tiến lên vài bước trước mặt hắn, giơ tay xoa xoa đầu hắn: "Sợ cái gì? Ai dám chiếm phòng của cậu, tôi sẽ người đầu tiên đánh hắn. Đừng náo loạn, mau đi ngủ đi, thức khuya không tốt." Hai người sát lại gần nhau, Lý Bách Nhiên phát hiện trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt. "Chị uống rượu?" "Ừ, một chút, không say." Hạ Diệc Sơ lắc đầu, hơi choáng váng, sắc mặt ửng hồng. Đáy mắt Lý Bách Nhiên hiện lên một tia xảo trá rồi biến mất. Hắn duỗi hai tay ôm lấy cô, lấy giọng đau buồn bi thương mà nói: "Những hàng xóm bên cạnh đều nói sau này chị kết hôn, có chồng có con, sẽ đuổi em đi. So với bị đuổi đi, bây giờ em tự đi còn hơn." "Ai nói? Vậy mà cũng tin." Hạ Diệc Sơ để cho hắn ôm, không cự tuyệt.  Lý Bách Nhiên ôm chặt Hạ Diệc Sơ. Làm gì có hàng xóm nào nói, đây toàn là hắn tự nói. Hạ Diệc Sơ vỗ vỗ sau lưng hắn: "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm như thế, nếu không bà nội của cậu sẽ không bỏ qua cho tôi." "Không tin!" Hắn mạnh mẽ nói: "Trừ khi chị đồng ý không có bạn trai, cũng không kết hôn cho đến khi em có thể tự nuôi sống chính mình." Hắn biết mình vô cớ gây rối nhưng không thể dừng được. Hạ Diệc Sơ đối với vấn đề này không hề nghĩ ngợi gì, đáp ứng ngay: "Được, trước khi cậu có thể kiếm tiền nuôi sống mình, tôi sẽ không có bạn trai, cũng không kết hôn. Bây giờ buông ra, về phòng ngủ được chưa?" - ------------------------------------- Lý Bách Nhiên về phòng, trong lòng cảm giác như có được lời hẹn ước, không biết vì sao lại cao hứng, nằm trên giường cứ lăn qua lộn lại, một chốc kích động, một chốc lại sợ Hạ Diệc Sơ hứa trong khi say, mai lại quên lời, lại nhớ tới cảm giác mềm mại, hương thơm nhàn nhạt khi ôm Hạ Diệc Sơ. Hôm sau, khi cả nhà ăn cơm, cha mẹ Cố hỏi thăm người đàn ông tối qua thế nào. Lý Bách Nhiên ngồi bên cạnh, cúi đầu húp cháo, tay cầm muỗng nắm chặt. "Khá tốt, nhưng mà con thấy không thích hợp, không thể ở cùng nhau." Nghe được Hạ Diệc Sơ nói câu này, hắn mới thả lỏng, ngước đầu lên, đối diện với ý cười của Hạ Diệc Sơ. Về sau, cha mẹ Cố giới thiệu khá nhiều người cho cô ấy nhưng cô ấy đều dùng mọi lý do thoái thác, cho đến ngày nhập học, dọn về biệt thự nhỏ mới không còn phải đối phó cha mẹ Cố nữa. Mấy năm nay vẫn vậy, Hạ Diệc Sơ dạy học rồi về nhà làm việc, đến kỳ nghỉ dài hạn thì đưa Lý Bách Nhiên đi du lịch, trốn tránh không về nhà khiến cha mẹ Cố rất lo lắng. Biết Hạ Diệc Sơ dầu muối không ăn, nên nhiều lần họ gọi cho Lý Bách Nhiên, bảo hắn khuyên chị một chút. Nhưng mà họ lại không biết Hạ Diệc Sơ vẫn không kết giao bạn trai tất cả đều vì hắn. - ------------------------------------------ Chuyện cũ lần hồi hiện lên trong đầu Lý Bách Nhiên, hắn hồi tưởng rất nhiều. Hạ Diệc Sơ thấy hắn không trả lời, giơ tay chọc hắn: "Tôi lừa cậu bao giờ? Tiểu quỷ, đi nấu cơm nhanh lên, chết đói đến nơi rồi." "Vâng!" Lý Bách Nhiên đứng lên khỏi sô pha, vừa đi tới phòng bếp vừa hỏi: "Trưa nay còn dư nhiều cơm nguội, tối nay ăn cơm cà ri đi." "Tùy tiện." Hạ Diệc Sơ vẫy vẫy tay. ===============================