Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Ba ngày sau, tiệc đính hôn được cử hành long trọng trên một hòn đảo nhỏ mà Đông Phương gia đã mua.
Danh môn vọng tộc tại kinh thành cũng như các nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí đều tới tham dự đầy đủ.
Công tác bảo mật của Đông Phương gia thập phần nghiêm mật, không hề xuất hiện bóng dáng của phóng viên tại hiện trường.
Người bên ngoài tuy rằng cũng biết chút tin tức về đại thiếu gia của Đông Phương gia muốn đính hôn cùng một cô gái, nhưng cũng không biết chính xác bao nhiêu.
Mà những người biết chính xác tin này đều là nhân sĩ thượng lưu, tự nhiên sẽ không mạo hiểm đắc tội Đông Phương gia.
Tiệc đính hôn tổ chức thập phần xa hoa. Bởi vì thân thể không tốt nên Hạ Diệc Sơ cùng Đông Phương Dật cũng không quá khoa trương. Sau khi trang điểm, Hạ Diệc Sơ và Đông Phương Dật hai người khoác tay nhau, đi một vòng chào khách rồi trở về phòng khách sạn đã chuẩn bị từ sớm.
Vào phòng, Hạ Diệc Sơ ôn nhu, khéo léo tươi cười, nháy mắt lại lo lắng nhìn thần sắc trắng bệch của Đông Phương Dật: "Anh thấy thế nào? Khó chịu ở đâu? Tôi đi kêu bác sĩ."
Nói rồi Hạ Diệc Sơ đặt Đông Phương Dật lên ghế sô pha, xoay người đi ra ngoài, lại bị Đông Phương Dật kéo tay lại:
"Đừng đi, tôi không có việc gì." Đông Phương Dật giữ chặt Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ cũng không muốn nghe hắn, thần sắc nghiêm túc quật cường. Vừa rồi cô cùng Đông Phương Dật đi kính rượu mời khách, người ngoài không rõ ràng lắm nhưng chỉ có cô biết rằng đến cuối cùng, Đông Phương Dật gần như đặt toàn bộ trọng lượng dựa lên người cô.
Trên mặt tuy không hiện lên mảy may nào khác thường, nhưng rõ ràng không phải như người không có chuyện gì.
Nhìn vẻ mặt Hạ Diệc Sơ lo lắng cho mình, Đông Phương Dật cong cong môi, gương mặt có chút tái nhợt hiện lên một mạt ý cười thanh thiển, hắn lôi kéo tay Hạ Diệc Sơ, ngữ khí lấy lòng: "Ngoan, mang giúp tôi ly nước, tôi khát nước."
Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, trong lòng biết Đông Phương Dật không muốn làm Hạ Như cùng Đông Phương Hồng lo lắng trong ngày vui này. Thở dài, Hạ Diệc Sơ kéo tay hắn ra, nhận mệnh xoay người đi lấy nước cho hắn.
Đông Phương Dật nhận ly nước từ tay Hạ Diệc Sơ, lấy trong áo ra một lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc tây màu trắng cùng nuốt vào.
"Tôi đỡ anh lên giường nằm một lát." Hạ Diệc Sơ nói với hắn, đỡ hắn từ sô pha lên giường.
Đông Phương Dật ngoan ngoãn, không cự tuyệt hành động của Hạ Diệc Sơ.
Kỳ thật trong khoảng thời gian ở chung này, Hạ Diệc Sơ cũng phát hiện, tuy rằng cô cùng Đông Phương Dật không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng mỗi lần cô nói ra yêu cầu, Đông Phương Dật sẽ rất ít khi từ chối. Đông Phương Dật tuy rằng hơi giống ông cụ non, ngày thường cũng không thích nói chuyện, mang lại cho người khác cảm giác lãnh đạm, thờ ơ. Nhưng trong mắt Hạ Diệc Sơ, nhiều lắm cô cũng chỉ cảm thấy thân thể hắn nhiều bệnh, tính tình thiếu niên quái gở thôi.
Có thể do tác dụng của thuốc, Đông Phương Dật ngủ đến hôn hôn mê mê, vừa ngủ vừa không quên lôi kéo tay Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ giãy tay ra không được, liền từ bỏ. Nghĩ đến hôm nay mình cũng bị kéo tới nơi này nơi kia, liền cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát cởi giày nằm bên cạnh Đông Phương Dật.
Thẩm Nguyệt và Hạ Như phát hiện không thấy hai người bọn họ tiếp khách liền đi tìm, lại không biết hai người họ đang trong phòng ngủ ngon lành.
Sau đính hôn, Hạ Diệc Sơ cũng coi như là người Đông Phương gia. Mấy người Tô Quốc Chí ở lại thủ đô vài ngày, sau đó mọi người thương lượng trở về Tô gia thôn để tổ chức tiệc rượu.
Vì Đông Phương Hồng còn công việc ở công ty nên không thể cùng Hạ Như về Tô gia thôn. Chỉ có Hạ Như và Đông Phương Dật đi theo đoàn người Hạ Diệc Sơ trở về.
Một hồi tiệc rượu náo nhiệt, hôm sau, Hạ Diệc Sơ cáo biệt với Thẩm Nguyệt và Tô Quốc Chí, trở về thủ đô.
Trước khi đi, Hạ Diệc Sơ nói chuyện với Tô Quốc Chí, khuyên Tô Quốc Chí nhận thầu một ít đất trồng cây ăn quả, cũng chỉ ra loại cây ăn quả nào nên trồng.
Hơn nữa, vì muốn làm Tô Quốc Chí thêm ghi nhớ chuyện này, Hạ Diệc Sơ còn cố ý nói chuyện này là do mình nằm mơ thấy.
Cũng không khác Hạ Diệc Sơ lường trước là mấy, hôm sau khi cô đi rồi, Tô Quốc Chí liền tìm hai anh em Tô Quốc Vinh và Tô Quốc Định nói về việc này. Đương nhiên, Tô Quốc Chí cũng không nói là do Hạ Diệc Sơ mơ thấy, chỉ nói bản thân mình nghĩ không nên tiếp tục công việc săn thú nguy hiểm này nữa, tính toán trồng một ít trái cây, hỏi xem bọn họ muốn hay không thì cùng làm.
Đã trải qua một lần, Tô Quốc Định và Tô Quốc Vinh kỳ thật trong lòng đối với chỗ núi sâu còn tàn lưu một tia kinh sợ. Hai người nghe Tô Quốc Chí nói xong, ai về nhà nấy thương lượng hai ngày. Cuối cùng cắn chặt răng, quyết định làm!
Tuy rằng không biết trồng trái cây có thể kiếm tiền không, nhưng Thẩm Nguyệt lại ủng hộ Tô Quốc Chí làm như thế. Rốt cuộc, nếu trồng trái cây có thể kiếm đủ tiền, quả thực so với săn thú ăn toàn hơn nhiều.
Mà hai nhà Tô Quốc Định và Tô Quốc Vinh cũng cùng ý tưởng với Thẩm Nguyệt, mọi người nói làm liền làm, lập tức đi đến nhà thôn trưởng, nhận thầu đất.
Cũng thật vừa khéo, thôn trưởng đang có một mảnh đất núi thích hợp trồng cây ăn quả. Hơn nữa, con gái lớn Tô gia mới vừa gả cho kẻ có tiền ở thủ đô, nên thôn trưởng không nói hai lời, chờ Tô Quốc Chí giao tiền, liền làm giấy chuyển quyền sử dụng đất trong vòng hai năm cho bọn họ.
Đám người Tô Quốc Chí chăm chỉ gieo trồng cây ăn quả, Hạ Diệc Sơ cũng dọn vào Đông Phương gia, ở tại phòng cách vách với Đông Phương Dật.
Hạ Diệc Sơ đều đã gặp qua người Đông Phương gia, ngoài Hạ Như đối với nàng khá tốt, hai bác lớn cũng có thái độ thân thiết với nàng, cũng không bởi vì nàng xuất thân nông thôn mà khinh thường, điều này làm trong lòng Hạ Diệc Sơ lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Mà thời sinh viên của Hạ Diệc Sơ cũng muốn bắt đầu rồi.
Sinh viên mới đều phải tập huấn quân sự nửa tháng, Hạ Diệc Sơ đương nhiên phải đi.
Tuy nhiên Đông Phương Dật vì nguyên nhân sức khỏe, mà Hạ Như cũng đã nói chuyện với giáo viên, nên không cùng đi.
Hạ Như vốn dĩ cũng muốn cho Hạ Diệc Sơ ở nhà làm bạn cùng Đông Phương Dật, thế nhưng Đông Phương Dật lại cự tuyệt.
Hắn không thể đi cảm nhận những việc đó, có cô đi giúp hắn trải nghiệm một phen cũng khá tốt.
Đông Phương gia cách trường đại học cũng không bao xa, nên Hạ Diệc Sơ cũng không ở ký túc xá. Mà ở tại nhà Đông Phương gia, có tài xế đưa đón.
==========================
Truyện khác cùng thể loại
290 chương
21 chương
54 chương
16 chương
116 chương
47 chương
30 chương