Edit+beta: Linhlady Mang Tô Linh Nhi về Tô gia, sau đó Từ Hạo lái xe thẳng đến đại trạch Từ gia. Từ lão gia đã có tuổi tác, dần dần thích cuộc sống u tĩnh nhàn cư. Rời xa nội thành phồn hoa, ở vùng ngoại thành kinh đô mua một miếng đất, phái người trong phạm vi cả nước tìm được một vị kiến trúc có danh tiếng thiết kế biệt thự theo phong cách lâm viên. Trong đại sảnh, Từ lão gia đang dùng một bộ ly pha trà thời nhà Đường màu men. Từ Hạo ngồi xuống chân bắt chéo, không kiên nhẫn nói: "Ông nội, người đừng nhìn nó nữa, hôm nay cháu tới là để thông báo cho người một việc, sau cuối tuần cháu muốn cùng Thanh Thanh kết hôn!" Từ Hạo nói chính là kết hôn, mà không phải đính hôn! Bởi vì biểu hiện hôm nay của Tô Linh Nhi ở trong xe làm Từ Hạo đột nhiên ý thức được Tô Linh Nhi cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Cho nên hắn quyết định dùng loại phương thức bình thường nhất, dễ dàng nhất, tục khí nhất, lại cũng là trân quý nhất, kiên trinh nhất, vĩ đại nhất để cho Tô Linh Nhi ăn một viên thuốc an thần. Từ lão gia sửng sốt, tay hơi run ly trong tay lập tức rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ. Răng rắc...... "Không được!" Từ lão gia kích động đứng dậy, theo bản năng liền mở miệng cự tuyệt. Nghe được lời này Từ Hạo lộ ra một nụ cười khinh miệt: "Xem ra người vẫn là không hiểu câu nói của cháu vừa rồi, cháu chỉ là tới thông báo cho người, đến nỗi người tham gia hay không tham gia cũng không phải vấn đề của cháu." Dứt lời, Từ Hạo liền đứng lên rời đi. Nhìn bóng dáng Từ Hạo rời đi, Từ lão gia lập tức ngồi bất động ở trên sô pha: "Đây là cái tạo nghiệt gì a! Vì sao muốn cho Từ gia chúng ta tuyệt hậu!" Ở một nơi khác, biệt thự Trương gia. Bởi vì Trương Uyển Nguyệt trở về khiến toàn bộ Trương gia đều vui vẻ. Trương Chấn nhìn con gái nhà mình nửa năm không gặp vội vàng đứng lên đón: "Uyển Nguyệt, con đã trở lại." Trương phu nhân thấy Trương Uyển Nguyệt lẻ loi một người trở về không khỏi nghi hoặc hỏi: "Uyển Nguyệt, Hạo Hạo không có cùng con trở về sao?" Nghe vậy, Trương Uyển Nguyệt tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng lên lầu. "Uyển Nguyệt không dễ dàng trở về một chuyến cái hay bà không nói, nói cái dở, hai nhà chúng ta tuy rằng hy vọng hai đứa nhỏ có thể ở bên nhau, nhưng là nhiều năm như vậy Uyển Nguyệt không rõ bà còn không rõ sao, thằng bé Hạo Hạo đối Uyển Nguyệt nhà chúng ta căn bản là không có nửa điểm tâm tư!" Trương Chấn đối Trương Uyển Nguyệt vội vàng truy người đã cảm thấy đau lòng lại cảm thấy tức giận. "Ai, tôi làm sao không biết, chính là......" ***** Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Linh Nhi bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức. "Uy ~" Mang theo một tia lười biếng khi mới tỉnh ngủ. Làm Từ Hạo đứng ở ngoài cửa chờ hận không thể lập tức vọt vào đi đem Tô Linh Nhi ôm vào trong ngực sau đó hung hăng chà đạp. "Tiểu mèo lười, còn chưa rời giường! Cho em mười lăm phút nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh." Bang! Tô Linh Nhi cúp điện thoại, đột nhiên từ trên giường đứng lên. Cô vậy mà đem chuyện hôm nay cùng Từ Hạo hẹn trước quên đi. Nhưng mà mười lăm phút với cô mà nói đã đủ rồi. Nhanh chóng rửa mặt, Tô Linh Nhi thay một bộ váy dài màu vàng nhạt. Không trang điểm xuất hiện trước mặt Từ Hạo. "Đi, anh mang em tới một nơi!" Từ Hạo đem Tô Linh Nhi nhét vào trong xe. "Chúng ta đi nơi nào a?" Tô Linh Nhi vẫn còn mang giọng mũi khi mới rời giường làm xương cốt cả người Từ Hạo đều muốn rạo rực. "Tới rồi em sẽ biết!" Ước chừng qua đi nửa giờ. Xe hơi màu đen rốt cuộc ngừng lại. Tô Linh Nhi từ trên xe xuống dưới thấy trước mắt là ba chữ to Cục Dân Chính, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Từ Hạo, chúng ta tới nơi này làm gì?" Từ Hạo hơi hơi mỉm cười: "Đi vào em sẽ biết!" "Ra vẻ thần bí!" Tô Linh Nhi lẩm bẩm đi theo phía sau Từ Hạo đi vào. Trong văn phòng, một chị gái hơn ba mươi tuổi ngồi ở trước bàn, nghe được tiếng gõ cửa, chị gái ngẩng đầu lên thấy Từ Hạo cùng Tô Linh Nhi hai người nói giỡn nói: "Người trẻ tuổi tới cũng thật sớm! Liền như vậy gấp không chờ nổi trở thành hai vợ chồng."