Edit+beta: Linhlady
Nghe thấy Từ Hạo nói Tô Linh Nhi theo bản năng ngẩng đầu lên, trừng lớn đôi mắt hỏi: "Em có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"
"Đương nhiên là có!"
Từ Hạo một bên trả lời một bên đem xe dừng lại ở ven đường, ngay sau đó xoay người nhìn Tô Linh Nhi.
"Như thế nào? Là bởi vì hôm nay anh không tới đón em, em không vui sao? Em xem hiện tại không phải anh đã tới rồi sao?"
Tô Linh Nhi lắc đầu.
Từ Hạo tiếp tục suy đoán, nói: "Hay là bởi vì Trương Vũ, kỳ thật em cũng không cần khó chịu, vốn chính là bọn họ tự làm tự chịu!"
Tô Linh Nhi lại một nữa lần lắc đầu.
"Em mới không có bạch liên hoa như vậy đâu, nếu em không phản kháng nói không chừng đã sớm chết, bọn họ thành ra như vậy em còn cảm thấy quá nhẹ."
Nghe được Tô Linh Nhi trả lời, lúc này đến lượt Từ Hạo phát điên.
"Thanh Thanh tốt của anh, rốt cuộc chuyện gì làm em không vui như thế." Tô Linh Nhi bị Từ Hạo nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh Trương Uyển Nguyệt, trong lòng không khỏi co rút. Chẳng lẽ buổi sáng hôm nay Từ Hạo chưa tới đón cô là vì cô ta?
Tô Linh Nhi càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn muốn chết, ngực phảng phất tắc một đống bông, hô hấp cũng khó khăn.
"Thanh Thanh, em đừng làm anh sợ, sắc mặt em làm sao lại trắng như vậy."
Từ Hạo vội vàng tìm thuốc trong túi, mở một chai nước khoáng.
"Tới, uống thuốc trước đã, em không muốn nói thì không nói."
Thấy Từ Hạo để bụng mình như thế, cỗ hờn dỗi trong lồng ngực Tô Linh Nhi tức khắc không còn sót lại chút gì.
Cô cảm thấy bản thân hẳn là nên thẳng thắn thành khẩn với Từ Hạo thì hơn.
"Vừa rồi thời điểm ở cửa bệnh viện đứng ở bên cạnh anh cái kia...... Cô gái đó là ai a?"
Tô Linh Nhi một hơi nói xong lúc sau vội vàng cúi đầu.
Hiện tại trong xe đột nhiên vô cùng yên tĩnh.
Tô Linh Nhi thấy Từ Hạo không trả lời, trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ nói cái cô gái kia thật sự có quan hệ với Từ Hạo, hiện giờ bị mình phát hiện nên Từ Hạo tức giận?
Tưởng tượng như vậy tâm Tô Linh Nhi đều sắp chìm vào đáy hồ.
Từ Hạo nhìn Tô Linh Nhi càng ngày càng thấp đầu nhỏ, vươn tay sủng nịch sờ đầu cô.
"Lại thấp chút nữa em lại lùi thành rùa đen."
Tô Linh Nhi tưởng tượng đến trong lòng Từ Hạo có người khác, ngực oa liền truyền đến từng trận quặn đau.
Đối với vui đùa của Từ Hạo, cô thật sự là cười không nổi.
Thấy Tô Linh Nhi còn không ngẩng đầu, Từ Hạo liền vươn tay đem kéo Tô Linh Nhi ấn vào trong ngực, động tác như vậy khiến cho Tô Linh Nhi phải ngẩng đầu lên trực diện với Từ Hạo.
"Anh còn tưởng rằng là chuyện đại sự gì, thì ra là Thanh Thanh ghen tị."
Nhìn tươi cười trên mặt Từ Hạo cùng với biểu tình đắc ý.
Tô Linh Nhi mạnh miệng nói: "Không có, em mới không có ghen đâu."
"Còn nói không có ghen, anh xem người nào đó hốc mắt đều đỏ, người khác không biết còn tưởng là con thỏ tinh đầu thai bị đạo trưởng là anh thu dưỡng."
Tô Linh Nhi không có cách nào cúi đầu liền quay sang một bên.
Thấy Tô Linh Nhi thế này, Từ Hạo chỉ phải kiên nhẫn giải thích.
"Cô ta tên là Trương Uyển Nguyệt, là đại tiểu thư Trương gia, Trương gia cùng Từ gia vẫn luôn là thế giao, tuy rằng gia trưởng hai bên đều có ý tứ muốn tác hợp bọn anh, nhưng là anh vẫn luôn lấy xem cô ta là em gái, chưa bao giờ động qua bất luận cái tâm tư gì, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai càng sẽ không có!"
Nghe xong Từ Hạo giải thích, Tô Linh Nhi quay đầu lại buột miệng thốt ra hỏi: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật!"
Thấy biểu tình trên mặt Từ Hạo thành khẩn như thế.
Tô Linh Nhi khiêm tốn nói: "Nếu nói như vậy em đây tạm thời tin tưởng anh một lần đi."
"Cái gì gọi là tạm thời, rõ ràng là em hiểu lầm anh, mãnh liệt yêu cầu em bồi thường bản công tử!"
Tô Linh Nhi vừa định cãi lại, trước mắt liền rơi xuống một bóng đen.
"Ngô!"
Tô Linh Nhi trừng lớn đôi mắt.
Cô lại một lần nữa bị cường hôn!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
36 chương
9 chương
87 chương
112 chương