Edit: Linhlady Beta: Phuongman48 Nạp Lan Tĩnh Vận mới vừa bước chân vào Thanh Lê viên đã thấy một loạt thi thể nằm trên mặt đất, trong lòng run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch một mảnh, nhưng vẫn cố nén lại,cứng rắn đi tiếp vào bên trong. "Thái Tử điện hạ, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe vậy, Mạc Ly nhìn thoáng qua Nạp Lan Tĩnh Vận ngữ khí đông cứng nói: "Nơi này không phải là nơi để cho ngươi đến ngây ngốc! Mau trở về!" Nạp Lan Tĩnh Vận chuyển ánh mắt lên trên người Tô Linh Nhi. Dựa vào cái gì Nạp Lan Uyển Nhu có thể ở chỗ này, mà đến lượt nàng ta lại không được! Phải biết rằng nàng ta mới là thái tử phi được Mạc Ly cưới hỏi đàng hoàng vào cửa ! "Thiếp chỉ là nghe được bên này có tiếng đánh nhau mới dầm mưa đuổi lại đây, thật may là thái tử không có việc gì." Nạp Lan Tĩnh Vận giả bộ làm vẻ kinh hồn khiếp đảm, lại phối hợp với sắc mặt tái nhợt kia, khiến nàng ta không như thật sự sợ hãi. "Được rồi, nơi này không có chuyện gì, ngươi ở tại chỗ này cũng giúp không được cái gì, còn không nhanh đưa Thái tử phi trở về." Hiện tại ngữ khí của Mạc Ly đã có chút không kiên nhẫn. Chuyện hắn muốn biết nhất lúc này là tình hình trong cung bây giờ ra sao rồi. "Dạ!" Hoài Cẩn đi tới trước mặt Nạp Lan Tĩnh Vận. " Thái tử phi xin mời ngài di giá." Bàn tay trong ống tay Nạp Lan Tĩnh Vận nắm chặt. Chính là giây tiếp theo, nàng ta lại nhìn thấy Mạc Ly kia ánh mắt khi nhìn phía Tô Linh Nhi tràn ngập sủng ái. Trong lòng tràn ra một loại ghen ghét, oán độc! Trong đầu lại hiện lên câu nói Mạc Lâm nói với mình: Lên làm Hoàng Hậu, cũng không phải chỉ có con đường là Mạc Ly! Nếu là trước đây Nạp Lan Tĩnh Vận tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm tâm đến Mạc Lâm, thậm chí sẽ đem lá thư kia giao cho Mạc Ly. Nhưng một ngày kia khi nàng ta thấy Mạc Ly cùng Tô Linh Nhi ân ái. Nàng ta đột nhiên ý thức được nếu còn tiếp tục như vậy, tất cả những gì xảy ra kiếp trước có thể một lần nữa tái diễn trên người nàng ta. Đến lúc đó nàng thậm chí sẽ bị Mạc Ly lấy đi vị trí hoàng hậu, tiếp tục đãi ở lãnh cung không thấy ánh sáng kia. Nhớ tới, ban đêm lạnh lẽo trong thâm cung kia. Cả người Nạp Lan Tĩnh Vận run lên. Không được, nàng ta không thể để kết cục trong quá khứ tiếp diễn một lần nữa! Nghĩ đến đây, Nạp Lan Tĩnh Vận đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về chỗ góc tối ở bên ngoài nhẹ nhàng gật gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định cùng tàn nhẫn. Lúc này Nạp Lan Tĩnh Vận so với trước kia càng thêm rõ ràng biết được bản thân muốn cái gì! Nàng ta, thứ duy nhất muốn! Trước nay đều chỉ là vị trí hoàng hậu cùng với quyền lực vô hạn ở hậu cung! Nếu Mạc Lâm có thể cho nàng, cần gì phải đau khổ cầu xin Mạc Ly. Hắc y nhân nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh Vận phát tín hiệu tới lập tức vứt ra vô số phi tiêu. "Cẩn thận!" Ám vệ cùng hoài cẩn hô to một tiếng. Vội vàng đánh rớt phi tiêu. Mà lúc này,tất cả tâm tư của Mạc Ly đều đặt ở trên số phi tiêu đột nhiên xuất hiện kia, sợ có ám khí nào trong lúc mình sơ sót bay về phía Tô Linh Nhi. Nạp Lan Tĩnh Vận thấy thời cơ đã đến, đem vật vẫn luôn giấu trong tay áo lấy ra, từ trong ống trúc bay ra một ngân châm màu đen. "Tay áo có châm!" Trong lòng Tô Linh Nhi cả kinh. Loại châm này là loại lợi hại nhất Tây Chu, tốc độ rất nhanh, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể bắn trúng người. Bởi vì như vậy rất nhiều sát thủ đều sẽ lựa chọn loại châm chứa kịch độc. Tô Linh Nhi không kịp suy nghĩ xem tại sao trên người Nạp Lan Uyển Nhu lại có loại ám khí lợi hại nhất Tây Chu này. Nàng chỉ cảm thấy trái tim đập thật nhanh, không nói hai lời liền nhào về phía Mạc Ly. Mạc Ly bị Tô Linh Nhi lập tức ôm lấy, còn tưởng rằng Tô Linh Nhi dọa sợ hãi,khóe miệng lộ ra một nụ cười sủng nịnh. Vươn một bàn tay tới không ngừng vuốt ve tay nhỏ trắng nõn của Tô Linh Nhi, ôn nhu nói: " Nhu Nhi ngoan, đừng sợ! Có ta ở đây, sẽ không có việc gì." Tô Linh Nhi chỉ cảm thấy bên hông như bị ong nhỏ đốt, lúc sau một trận tê dại truyền khắp toàn thân.