CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT Một đêm qua đi, tiểu yêu nghiệt phúc hắc Trần Nặc trước kia đã trở lại. Nhìn thấy Trần Nặc vui vẻ đùa giỡn người bán bánh trôi hàng rong, Hứa Lâm chung quy vẫn cảm thấy rầu rĩ trong lòng. Tiểu Nặc bộ dạng vô tâm vô phế này so với nàng trầm mặc không nói, ảm đạm bi thương lúc trước lại càng khiến cho hắn đau lòng hơn. Chuyện Giang Thận Tu biến đổi linh hồn, ảnh hưởng đối với Tiểu Nặc, thật sự là quá nhiều. Đến lớn như hắn cũng không biết, nên làm thế nào lấp lại chỗ hổng nơi đáy lòng Tiểu Nặc. May mà, hắn còn có thời gian. Hắn còn có thời gian, chậm rãi, từng chút từng chút một tới an ủi cô gái bị thương này. ( Nặc Nặc bi phẫn giậm chân: Ta thật đau xót!! Ta thật đau xót!! Ta đau xót đến nỗi chính mình còn chịu không nổi mình!!) “Tiểu Nặc.” “Ừ?” Trần Nặc trong miệng ngậm hai cái bánh trôi, phồng má nghiêm mặt, ánh mắt trừng thật to: “Chuyện gì?” “Chúng ta đi o thành làm gì?” “...... Huynh cứ chẳng phải sẽ biết......” “...... Vậy, năm năm này nàng cùng Trần nữ hiệp ở đâu?” ...... Vì sao ta tìm khắp nơi vẫn không thấy nàng? “Ta cùng mẫu thân à? Bọn ta ở tại một nước thuộc phía tây vương triều Đại Xoa lộn xà lộn xộn.” “............” Ta sao lại ngu xuẩn như vậy, chỉ biết đem một vương triều Đại Xoa xáo tung lên tận trời mà không biết đem phạm vi tìm kiếm mở rộng đến nước ngoài chứ! Ở thời điểm Hứa Lâm đang hối hận không ngừng, Trần Nặc luôn do dự, hỏi: “.. ..Lâu Trụy năm năm này, đã làm những gì?” Hứa Lâm sửng sốt, cân nhắc một chút, mới trả lời “Lâu minh chủ hắn...... Lui về ở ẩn......” Trần Nặc dường như không hề đoán trước được đáp án như vậy, giương lên nửa miệng, giật mình. “Bốn năm trước khi chuyện võ lâm xử lý xong xuôi, Lâu minh chủ liền biến mất.... ” Hứa Lâm nói xong thay Trần Nặc lau đi nước sốt bên miệng: “Tất cả mọi người đều không biết ông ấy đi đâu.” “............” “Hiện tại mọi chyện trong võ lâm, đều do Lãnh Diệp Thanh thay mặt xử lý..... Tất cả mọi người cũng không muốn trong đợt tuyển cử cho nhiệm kỳ mới, võ lâm minh chủ vẫn không......” “...... Vậy, Lãnh Diệp Thanh cùng Sở Vãn Ca đã sinh ra cái vật gì vậy?” “...... Bọn họ sinh ra không phải đồ vật này nọ, là người. À không đúng, bọn họ sinh ra đúng là cái đồ vật này nọ...... À cũng không đúng...... Dù sao hai người bọn họ cũng sinh được một tiểu cô nương, mũm mĩm trắng nõn, vô cùng đáng yêu.” “Tiểu cô nương?!” Trần Nặc mắt đầy đốm sao: “Thật tốt! Có thể cùng Tiểu Đinh Đang của nhà ta hợp lại thành một đôi ~!” “...... Tiểu Đinh Đang?” Đó là ai...... “Đúng rồi đúng rồi ~~ Tiểu Đinh Đang cũng thực phấn nộn thực đáng yêu  đâý~~” “............” Chắc sẽ không là con mèo, con chó Nặc Nhi nuôi đi..... “Tiểu Nặc a.” “Ừ?” “Người cùng mèo...... không thể thành thân......” “Cái này ta biết mà ~ Hứa Lâm sao lại nói tới vấn đề này?” “...... Không có gì......” “??” “Đúng rồi, Tiểu Nặc, Trần nữ hiệp dùng cái đồ vật kia không có phản ứng gì không tốt chứ?” “...... Tác dụng phụ vẫn phải có, mỗi tháng đều mê man vài ngày......” “............” “Hứa Lâm huynh không cần tự trách, mẫu thân có thể sống tốt là chúng ta cũng đã thực thỏa mãn. Thật sự, thực cám ơn huynh.” “............” Hai người vừa đi vừa cười ( Nặc Nặc đều là cười lạnh = =) đi tới phía đông mất nửa tháng có thừa, rồi tới o thành. Được Trần Nặc mang theo đi dạo ở trong o thành, chớp mắt một cái rôì tới một tứ hợp viện nho nhỏ. Vừa mới mở cửa ra, Trần Nặc đã hẵng giọng gào lên: “Tiểu Đinh Đang ~!” Vừa dứt lời, một bé trai trắng như ngọc mài giang hai tay, chạy như điên về phía Trần Nặc: “Nặc lùn ~!” “Bốp!!” Nâng tay, một chưởng vỗ lên trên đầu bé trai. “Ô ô ô, Nặc lùn tỷ sao lại đánh đệ?!” Bé trai che đầu, vô cùng ủy khuất. “Bốp! Bốp! Bốp!” Lại là hai bàn tay...... “Ô ô ô...... Tỷ tỷ đệ sai rồi...... Tỷ tỷ đệ không nên đem khuyết điểm của tỷ không che đậy mà phơi ra như vậy......” “Bốp bốp bốp bốp bốp!” Một loạt biến chuyển này, khiến cho Hứa Lâm thấy mà trợn mắt há mồm. Trần Nặc nắm chặt lỗ tai bé trai, xoa hông, hỏi bà vú “Ván giặt ở đâu?!” Bé trai ô ô ô mà khóc, có lúc còn quay đầu hướng Hứa Lâm giả một cái mặt quỷ. Hứa Lâm buồn cười nhìn bà vú chầm chậm đem ván giặt trong phòng lấy ra, đưa cho Trần Nặc. Trần Nặc không chút khách khí đem ván giặt ném lên trên mặt đất, chỉ vào: “Quỳ!” Bé trai nức nở, mắt to ngập nước vô tội nhìn Trần Nặc: “Tỷ tỷ......” Trần Nặc thờ ơ, vẻn vẹn một chữ: “Quỳ!” Bà vú đau lòng, đi đến gần giải vây: “Tiểu thư, nhiều năm như vậy người cùng tiểu thiếu gia cũng khó gặp mặt một lần.....Đừng nghiêm khắc như vậy được không..... Hơn nữa tiểu thiếu gia hôm trước lên cơn sốt, vừa mới đúng lúc......” “Phát sốt là nóng đầu chứ không phải là đầu gối! Hồng ma ma ta không cho bà xin tha cho nó! Bà nhìn bà xem, đem nó nuông chiều thành bộ dạng gì rồi!” Trần Nặc không chịu nhượng bộ, cố ý bắt bé trai quỳ ván giặt. Bé trai bĩu môi, khóc thút thít, đột nhiên mềm mại đáng yêu nhìn Hứa Lâm kêu một tiếng: “Tỷ phu!” Hứa Lâm khóe miệng co rúm một chút. Trần Nặc khóe miệng cũng rút một chút, trên tay đồng thời dùng sức, vặn cho bé trai oa oa kêu to —— “Tỷ phu tỷ phu tỷ phu! Mau tới quản vợ ngươi đi! Nàng ngược đãi nhi đồng như vậy ngươi nhìn được tiếp sao! Ngươi nhẫn tâm sao!!” Hứa Lâm bất đắc dĩ, đi lên kéo ống tay áo Trần Nặc: “Quên đi, trẻ con không hiểu chuyện, lúc này hãy bỏ qua cho nó đi......” “Không hiểu chuyện?! Ngươi đã thấy ở đâu có đứa trẻ nào bốn tuổi biết chồng với vợ là cái gì chưa? Riêng điểm này! Ta phải đánh nó!” “............” Hứa Lâm không nói gì, hướng bé trai nhún nhún vai. Bé trai sau lưng Trần Nặc hướng Hứa Lâm thè lưỡi, còn không quên ô ô ô giả khóc. Không lay chuyển được Trần Nặc, bé trai đành quỳ ván giặt. Còn vừa quỳ vừa đọc 《 Tam Tự kinh 》...... Trong tiếng học thuộc lòng lanh lảnh, Hứa Lâm hỏi Trần Nặc: “Nó.......Đệ đệ nàng?” “Đúng. Chính là thằng nhóc cục nợ mà mẫu thân cùng Lâu Trụy sinh ra.” “...... Hắn tên là gì?” Chắc sẽ không gọi Tiểu Đinh Đang đi....... “Hắn gọi Trần Thính. Ta đặt.” “...... Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?” “Không có. Là thời điểm giở sách tùy tiện lật tới một trang liền thấy chữ này.” “............” “Ta còn thiện lương chán ...... Năm đó mẫu thân đặt cho ta tên Trần Nhu Mễ, chỉ vì sau lúc nàng sinh ta liền vô cùng thèm ăn xôi gà (1) .....” “............” “Thời điểm ta năm tuổi cảm thấy cái tên Trần Nhu Mễ rất khó nghe....... Liền đổi thành tên hiện tại này.” “...... Thì ra nguyên nhân là như vậy a......” Sau khi nghe Trần Nặc giải thích, Hứa Lâm mới biết được Trần Thính thân thể không tốt, không thích ứng được với khí hậu Tây Vực. Bất đắc dĩ mẹ con Trần Nặc buộc phải đem hắn giao phó cho bà vú, đưa đến Trung Nguyên dưỡng lại thân thể. Quả thật là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ phải biết đào hang nghe nói Trần Thính này từ khi biết nói chuyện đã thích chọc ngoáy người khác, Trần Nặc cũng lười cùng nó lý luận, dùng bạo lực giải quyết tất cả mọi vấn đề. “............” “Hứa Lâm sao đột nhiên huynh không nói gì?” “.......  Tiểu Nặc à, nàng như vậy, không tốt lắm đâu...... Sẽ lưu lại cho đứa trẻ bóng ma tâm lý......” “Dừng....... Mẫu thân năm đó so với thế này còn hơn, kết quả ta còn không phải trưởng thành làm một thanh niên vui vẻ ưu tú sao? Ta đây là muốn đào tạo Tiểu Đinh Đang thành một nam tử biết ẩn nhẫn(2) đó Hứa Lâm ~! “...... Ẩn nhẫn......” “Đúng! Ẩn nhẫn là vương đạo!” Trần Nặc nắm tay. “............” Hứa Lâm nhìn xa xăm...... Đây......  Hẳn là trong truyền thuyết....... Ác tính tuần hoàn? Màn đêm buông xuống. Trần Thính khóc nháo muốn ngủ cùng với Hứa Lâm. Bà vú khuyên không được, xin Trần Nặc giúp đỡ. Trần Nặc không nói hai lời, ném đến hai cái quần: “Nếu nó đái dầm trong lúc ngủ Hứa Lâm huynh thay quần giúp nó.” Hứa Lâm bộ mặt biểu tình cứng ngắc. Trần Thính nín khóc mỉm cười: “Hắc hắc ~ tỷ phu huynh không cần khổ sở ~! Huynh sau này cũng có tiểu hài tử ~ huynh coi như diễn tập là được rồi ~!” “............” Hứa Lâm 囧 như vậy...... Bà vú giúp Trần Thính thay quần áo ngủ, Trần Thính liền vô cùng cao hứng nhảy lên giường, hướng về phía Hứa Lâm vẫy tay: “Tỷ phu tỷ phu huynh mau tới đây ~~” Trần Nặc ném tới một cái gối đầu: “Lúc đệ ngủ phải ngoan ngoãn cho ta, không được tốn hơi thừa lời, không cho nói mơ cũng không được chảy nước miếng, không được ngáy!” “Tỷ tỷ ~!” Trần Thính tránh khỏi cái gối, mặt mày đau khổ: “Cái gì cũng không cho phép...... Vậy đi ngủ còn có niềm vui gì?” “Dông dài!” Trần Nặc lười cùng tiểu hài tử xấu xa nói nhảm, quyết tuyệt mà đi. Hứa Lâm cười khổ một cái, thổi tắt đèn, cởi áo ngoài, nằm xuống trên giường. Chăn vừa mới đắp tốt, Trần Thính lập tức dựa lại gần: “Tỷ phu huynh tên là gì a?” “Tiểu bằng hữu, đệ gọi ta ca ca là được rồi, gọi tỷ phu, ta và tỷ tỷ đệ đều thấy xấu hổ...... ” “Hả ~ chẳng lẽ huynh không muốn làm tỷ phu của ta sao? Trước đây vài lần Vi Tiểu Bảo kia cùng tỷ tỷ ta tới, thì luôn muốn ta gọi hắn là tỷ phu ~~” “...... Vậy đệ ngoan ngoãn gọi sao?” “Có kẹo ăn tội gì không gọi ~ hơn nữa lại còn là kẹo thượng hạng ~~” “............” “Chẳng qua mỗi lần hắn muốn ta gọi hắn là tỷ phu, tỷ tỷ đều đánh bung đầu hắn ~!” “...... Hả, tỷ tỷ đệ không thích hắn?” Hứa Lâm có chút mừng thầm. “Cũng không phải như vậy ~~ là tỷ tỷ không cho phép ta ăn kẹo...... Nhưng mà hắn luôn sau lưng tỷ tỷ len lén cho ta ăn...... Không bị đánh mới là lạ đấy ~!” “............” “Tỷ phu thật đáng thương...... Tự nhiên muốn kết hôn với hổ cái như vậy......” “............” “Nhưng mà tỷ phu huynh không phải sợ! Chờ ta trưởng thành! Ta giúp huynh đánh nàng!” “............” Hứa Lâm hoàn toàn 囧...... Mặc dù biết hai tỷ đệ Trần Thính Trần Nặc rất ít khi ở cùng nhau, nhưng Hứa Lâm vẫn nhịn không được muốn nghe tình trạng Trần Nặc những năm gần đây. “........ Tỷ tỷ có thành thân hay chưa? Chắc là chưa...... Nhưng nàng cùng Vi Tiểu Bảo kia cử chỉ và nét mặt khả nghi...... không chừng hai người bọn họ đã sớm ngấm ngầm thành thân còn sinh ra một em bé rồi! Ừ........ Khó trách ta nói sao thắt lưng tỷ tỷ càng ngày càng thô, hóa ra là sinh đứa nhỏ a ~!” “. . . . . . Vi Tiểu Bảo à, người này nhìn bộ dạng rất tốt ~! Lại thường xuyên kể chuyện xưa cho ta nghe. . . . . . Hắn còn nói cái gì chờ ta trưởng thành cho ta đi học môn vật lý, môn hóa học, môn sinh vật, môn. . . . . Ta thật ra chỉ hy vọng hắn có thể đem một thân võ công lợi hại kia truyền cho ta.....  Nhưng mà tỷ phu huynh không phải sợ! Huynh so với Vi Tiểu Bảo kia đẹp hơn! Ta tuyệt đối không phải một người có thẩm mỹ vượt mức quy định nha! Huynh không cần hoài nghi thẩm mỹ của ta!” “. . . . . . Nếu huynh cùng Vi Tiểu Bảo kia cùng cầu hôn tỷ tỷ, ta sẽ nói giúp bên nào? Đương nhiên là tỷ phu huynh! Ai nha không nên nói người ta là cây cỏ đầu tường! Tuy rằng ta ăn của Vi Tiểu Bảo kia rất nhiều kẹo, nhưng mà nhưng mà...... Tỷ phu huynh sau này sẽ làm cho ta ăn hết sức nhiều kẹo đúng hay không? Vì sao nói như vậy? Tỷ phu huynh rất có tướng của nhà buôn kẹo nha! Ơ, không đúng! Tỷ phu huynh sao có thẻ giống cái kẹo được ~~!” “....... Tỷ phu...... Ta muốn đi tiểu....... A?! Người ta không muốn xuống giường!! Bên ngoài chăn lạnh lắm!” “...... Tỷ phu huynh không nên đau lòng...... Kỳ thật nước tiểu trẻ con rất có dinh dưỡng...... Cho dù chúng ta không uống, một chút này cũng có thể xông muỗi...... Tỷ phu huynh nói có phải hay không nha hắc hắc hắc......” “...... Nha! Muỗi!” “Tỷ phu muỗi cắn ta...... Ô ô ô......” Thay ra giường, thay chăn, thay quần. Hứa Lâm vội đến sứt đầu mẻ trán. Dày vò nửa ngày, Trần Thính này mới thiêm thiếp ngủ, Nhìn hắn đường nét rất giống Trần Nặc, Hứa Lâm lâm vào trầm tư. Ánh trăng xuyên cửa sổ mà vào, thanh sạch sáng lóa. Yên tĩnh tốt đẹp, chính là đêm trăng. *Chú thích: (1) Tên Nhu Mễ mà Trần Thiên Ngữ đặt cho Tiểu Nặc có nghĩa là gạo nếp, mà xôi gà lại gọi là “Tưởng cật nhu mễ kê” nên có thể hiểu Trần Nhu Mễ nghĩa là Trần Gạo Nếp =]]]. (2) Ẩn nhẫn: Ngấm ngầm chịu đựng