EDIT BY: THƯỢNG QUAN QUỲNH LÂM
“Tiểu Nặc, nàng để mẫu thân nàng cùng đi với bọn họ như vậy mà không lo lắng gì sao? ”
Tề Ngôn trông rất thấp thỏm.
“Không lo lắng a.”
Ta vô cùng đơn giản trả lời một câu, tiếp tục ăn chiếc bánh màn thầu trong tay.
A Hoàng cùng Tiểu Bạch đang rượt đuổi nhau trên bãi cỏ, một màu trắng và một màu vàng xen lẫn giữa một màu xanh bạt ngàn, trông thật là đẹp mắt.
Uhm…. Nếu A Hoàng và Tiểu Bạch là một đực một cái thì ta nhất định sẽ để chúng thành đôi nha..
“Nhưng......” Tề Ngôn nhìn chiếc bánh màn thầu trong tay, thực là nuốt không trôi.
Nam nhân thật sự là phiền toái mà.
“Ta còn chưa lo lắng thì ngươi nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì chứ?” Ta gắng sức vỗ vỗ mạnh lưng Tề Ngôn, làm cho con ngươi của hắn suýt thì lòi ra khỏi tròng “ Sao lúc bọn họ đi thì ngươi không lo lắng, giờ có lo lắng cũng quá muộn rồi, mã hậu pháo*!”
*mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
“............” Tề Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc bánh màn thầu kia, trên mặt dường như càng hiện rõ hai vạch đen.
“Mẫu thân ta giống như con gián đó, dù thế nào cũng không bao giờ chết được. Nên ngươi có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi đấy.”
“...... Trần phu nhân xinh đẹp như vậy, Tiểu Nặc nàng sao lại so sánh bà với con gián được………...”
“Được rồi, mẫu thân ta là một con gián vô cùng vô cùng xinh đẹp. Nói như thế ngươi hài lòng chưa nào?”
“............”
Không để ý đến tên Tề Ngôn ngu ngốc đó nữa, ta bóp nát chiếc bánh màn thầu, rồi gọi A Hoàng lại ăn.
Nhưng A Hoàng cũng chỉ ngửi ngửi mẩu bánh vụn trong lòng bàn tay ta, mồi hồi không nhúc nhích, rồi lắc đầu vẫy đuôi chạy về phía Tiểu Bạch tiếp tục nô đùa.
Bởi vậy ta rút ra một kết luận: A Hoàng nhất định là mọt con chó đực.
Nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đó của nó, ta thấy nó giống Tứ phụ thân đến mười phần.
Hừ.
Thị trấn!
Đi vài ngày đường cuối cùng cũng tìm thấy một nơi có người ở, ta cảm thấy phấn chấn vô cùng. Đồng thời trong lòng lại thêm kính phục mẫu thân lần nữa: bình thường mẫu thân đều phải đi xa như vậy mới có thể mua được đồ dùng, thật là quá vất vả mà.
Ta vô cùng cao hứng lôi kéo Tề Ngôn chạy về phía thị trấn kia, muốn đi dạo đông dạo tây để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta về thế giới dưới chân núi.
Nhưng đúng lúc ta bước vào đến thị trấn, mọi người lập tức xôn xao cả lên, thu hàng thu hàng, chạy về nhà chạy về nhà, làm cho cả thôn trấn tối tăm rối loạn, gà bay chó sủa.
Sao lại thế này?
Ta vô cùng khó hiểu.
Nhìn về phía Tề Ngôn, hắn cũng trưng ra cái vẻ nghi hoặc như vậy.
“Khóc cái gì mà khóc!” Một vị bác gái vội vàng lôi xềnh xệch một tiểu cô nương chạy qua chúng ta, “Còn khóc nữa ta sẽ để Trần Thiên Ngữ mang ngươi đi đó!” Tiểu cô nương lập tức nín thít.
...... Ta đột nhiên hiểu ra......
Tất cả tất cả những việc này, đều do một tay mẫu thân vĩ đại của ta gây ra.
Không thể oán trời cũng chẳng thể oán đất, ai bảo mặt ta giông mặt mẫu thân y như đúc chứ…………….. Hơn nữa quan sát tình huống trước mắt, xem ra mẫu thân vĩ đại của ta đã để lại nỗi ám ảnh khó phai trong tầm thức của những người sống trong cái thôn nhỏ này rồi……….
Ba chữ Trần Thiên Ngữ, có thể làm trẻ con khóc lóc nỉ non.
Mẫu thân à, người quả thật chỉ có thể dùng hai chữ “ hung hãn” để hình dung nha
Nữ nhixin một lần nữa cúi lạy người.
“............”
Tề Ngôn há hốc miệng, nhưng lại không nói được cái gì.
Ta đồng tình nhìn hắn.
Đứa nhỏ đáng thương, bị hù dọa chắc thảm quá rồi.
“Ta ra ngoài thị trấn chờ ngươi, ngươi mua xong mấy thứ đồ này nọ thì ra chỗ ta.”
Không đợi Tề Ngôn trả lời, ta đã mang theo Tiểu Bạch và A Hoàng đi ra khỏi thôn trấn.
Con người hung hãn, không cần nói rõ lý do.
Đúng.
Ngồi trên tảng đá dưới gốc đại thụ, ta nhàm chán đung đưa hai chân.
Tề Ngôn sao mãi mà vẫn chưa thấy quay lại, không phải đã lạc đường rồi chứ.
Buồn bực, ta ngồi nghịch ngón tay.
Tề Ngôn nói là sư phụ hắn bảo hắn đến tìm mẫu thân, như vậy chắc hẳn sư phụ hắn biết mẫu thân ta.
Thế thì…....... Liệu sự phụ hắn có thể là ngũ phụ thân của ta hay không?
Cũng có thể.
Nếu vậy thì có chết ta cũng phải kéo hắn về núi ở với ta. Ngũ phụ thân…………không biết mặt mũi hắn trông như thế nào?
Nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra, ta quyết định không tiếp tục nghĩ nữa.
Cứ tiếp tục nghĩ như vậy thì được cái gì chứ? Hi vọng là Ngũ phụ thân không ngốc nghếch như cái tên Tề Ngôn kia.
Cho đến khi ta chán đến chết, một bàn tay mới đạp nhẹ vào vai ta……….
“Sao tới bây giờ mới quay lại?…….”
Ta tự động cất giọng, mở to hai mắt nhìn nam nhân lạ mặt xuất hiện phía sau ta như nhìn thấy quỷ.
“............”
Hắn im lặng.
“..................”
Ta cũng hoàn toàn im lặng.
“...... Thực xin lỗi cô nương, ta nhận nhầm người.” Hắn đầu hàng trước.
“Ồ, vậy tạm biệt.”
Ta không chút sợ hãi tiếp tục vùi đầu vào nghịch ngón tay giết thời gian chờ Tề Ngôn trở về.
Hắn lại kinh ngạc đứng bên cạnh ta nháy nháy mắt nhìn ta nghịch ngón tay.
Thật là một nam nhân nhàm chán
So với ta còn vô vị hơn
Vô phương cứu chữa.
“Tiểu Nặc.”
Tề Ngôn thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn cầm một đống đồ.
Đặt toàn bộ đồ xuống mặt đất, Tề Ngôn vừa lau mồ hôi vừa ngượng ngùng nói với ta: “Không có cà rốt, người ta bán hết rồi.”
Hắn ta thật sự là người sống dưới chân núi sao, con thỏ đâu phải chỉ có ăn mỗi cà rốt.
Ta trợn tròn mắt nhìn, cũng không thèm nói với hắn.
Tề Ngôn a Tề Ngôn, trong đầu ngươi thực ra chỉ chứa toàn gỗ thôi à…
Trong lúc ta cùng Tề Ngôn phân loại đồ vừa mua về, cái tên nam nhân nhàm chán kia vẫn không thay đổi cái tư thế nhàm chán của hắn rồi dùng ánh mắt nhàm chán nhìn ta cùng Tề Ngôn.
Khi thấy ta làm xong việc, nam nhân nhàm chán mới cất tiếng.
Hắn nói: “Ngươi có quan hệ gì với Thiên Ngữ… Thiên Ngữ tỷ?”
Hả? Lại thêm một phụ thân nữa xuất hiện sao?
Ta híp mắt quan sát hắn.
Cuối cùng, thấy hắn không có vẻ gì là đã từng gặp mặt, ta mới quyết định buông tha không liếc mắt nhìn hắn nữa, nhưng còn về tuổi của hắn………. ta chủ động tấn công: “ Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay hai mươi tư.”
Hắn phản ứng nhanh chóng khiến ta rất hài lòng. So với ta hắn lớn hơn mười hai tuổi, nên có thể loại bỏ khả năng hắn là phụ thân của ta.
“Trần Thiên Ngữ là bạn thân của cháu dâu biểu đệ của cô cô của muội muội bà ngoại ta.” Ta nói một tràng dài rồi ôm lấy Tiểu Bạch: “Tề Ngôn, chúng ta đi.”
Bỏ lại nam nhân kia đứng sững sờ tại chỗ.
Rối rắm đi rối rắm đi ~! Nam nhân ~!
Đi được hai bước, Tề Ngôn ấp úng như muốn nói cái gì đó.
“Tề Ngôn, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Sự nhẫn nại ít ỏi của ta đã làm cho hắn mở miệng.
“… Nhưng mà…” Tề Ngôn còn đắn đo có nên nói hay không, cuối cùng dưới con mắt xem thường của ta cũng đem lời trong miệng thốt ra: “…Vừa lúc nãy nàng nói…Vậy ra nàng ngang hàng với Trần phu nhân à…”
Ta im lặng.
Tề Ngôn ngươi thử nói xem, ngươi muốn ta giải thích thế nào ngươi mới chịu hiểu? Chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ không thông…
Chúng ta mới đi chưa bao xa, nam nhân nhàm chán kêu lên một tiếng “Cô nương dừng bước” rồi bay qua ngăn ta cùng Tề Ngôn lại.
Hắn muốn làm gì?
Ta ngẩng đầu nhìn tên nam nhân cao hơn ta hai cái đầu và cao hơn Tề Ngôn một cái đầu này.
“Chính là…” Hắn từ trong ngực lấy ra một món đồ nhét vào trong tay ta, “Sau này nếu như cô nương có việc, hãy cầm lệnh bài này đến bất kỳ một phân đà nào của Thiên Lôi giáo đưa cho họ, bọn họ sẽ không từ chối mà sẽ dốc toàn bộ sức lực và của cải giúp đỡ cô nương …”
Mắt ta sáng lên.
Có thứ tốt như vậy sao?
Vội vàng cầm lấy.
Bởi vì sợ hắn đổi ý, ta giả bộ gượng gạo khi nhận quà nhìn về phía hắn cho có lệ, sau đó nhanh như chớp kéo theo Tề Ngôn chạy thật xa.
Khi chạy ta còn không quên ngoái đầu nhìn lại xem thử tên nam nhân kia có chạy theo hay không, nhưng lại thấy hắn thất vọng ngơ ngác nhìn ta rời đi.
Nam nhân, chậc chậc, nam nhân.
Ta chạy đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn mới dám dừng lại.
Ngắm nghía Hắc mộc bài nam nhân kia kín đáo đưa cho ta, đột nhiên ta cảm thấy tương lai của mẫu thân thật làm cho người ta thấy lo lắng.
Phong lưu khắp chốn, để đến nỗi đi đâu cũng bị đòi nợ.
Lại nhớ tới bộ dạng nhàm chán của nam nhân khi nãy, ta tiếp tục im lặng.
Đã vậy hắn lại còn là một nam nhân khá đẹp trai. Thật là khủng khiếp.
… …
Mẫu thân a mẫu thân, ngươi quả thực chính là một nữ nhân số đào hoa bám đầy mình mà lại cứ thích chạy loạn a.
Rốt cuộc những nam nhân kia thích người ở điểm nào chứ… Hung dữ, ngang ngược, tham ăn, lười biếng, bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp dân lành…
Nam nhân quả nhiên là một loại sinh vật đáng giá để ta dành ra cả đời đi nghiên cứu.
Chắc chắn vậy!.
Đi vào một trấn nhỏ chưa từng bị mẫu thân ta làm khổ, ta hơi hơi hiểu một chút giá cả thị trường mà mẫu thân hay nhắc tới là cái gì.
“Cái này giá bao nhiêu?”
Ta cầm một cây lược bằng gỗ đào hỏi người bán hàng rong.
“Không không không mất tiền…” Người bán hàng rong mặt đỏ lên nhìn về phía ta xua xua tay, “Cô nương thích cái gì thì cứ lấy tự nhiên.”
“… …”
Sau một hồi yên lặng suy nghĩ, ta bỏ xuống vài đồng tiền, rời khỏi.
Đây là nhà thứ mấy rồi?
Ta vừa nghĩ vừa đem lược bỏ vào túi.
Sao mọi người thấy ta ai cũng có vẻ như đang lên cơn suyễn vậy chứ?
Ta có thể tự nhiên lấy bất cứ thứ gì?
Khó hiểu, ta tiện tay cầm lấy chiếc gương của tiệm bán gương bên cạnh lên, nhìn thử vào bên trong.
Mắt này, miệng này, bộ dạng ta cũng đâu đến nỗi.
Hay là thẩm mỹ của người dưới núi khác với ta?
… …
“Tề Ngôn, trông ta rất khó coi sao?”
Ta quay đầu hỏi Tề Ngôn đi phía sau.
Tề Ngôn giật mình, nhìn kỹ hai mắt ta, mặt ửng đỏ.
“Không không…không có a…” Hắn xấu hổ cúi đầu, “Trông Tiểu Nặc nàng rất dễ nhìn …”
“… …”
“Không không không… Tiểu Nặc nàng là vô cùng vô cùng dễ nhìn…”
Thật sao?
Ta ngờ vực nhìn Tề Ngôn.
Ngươi không phải là bị người nào đó áp bức nên mới nói dối đó chứ?
… …
Nhưng sau cùng ta vẫn quyết định tin tưởng Tề Ngôn.
Như vậy sở dĩ toàn bộ mọi người không khống chế được tâm tình là do ta rất dễ nhìn sao?
… …
Tạm thời hãy cứ để ta yêu bản thân một phen.
Nếu nói như vậy, ta đã có thể từng chút từng chút một cảm nhận được sự ái mộ tràn ngập mọi nơi dành cho mẫu thân ta rồi.
Hồng nhan họa thủy. Nói vậy đúng không nhỉ?
Ta để A Hoàng lại, ôm Tiểu Bạch tiếp tục đi dạo phố, thoải mái tiếp nhận những cái nhìn kinh hãi, ngưỡng mộ hoặc ghen tị đến từ chung quanh.
“Tề Ngôn, ngươi xem Tiểu Bạch đội cái mũ nồi này được không?”
Ta cầm chiếc mũ nồi trên một tiệm hàng nhỏ, ướm thử vào đầu Tiểu Bạch rồi lên tiếng hỏi Tề Ngôn phía sau.
Đợi thật lâu không thấy Tề Ngôn trả lời, ta tức giận.
“Tề Ngôn!”
Nhưng khi ngoảnh đầu lại ta lại không thấy bóng dáng Tề Ngôn đâu.
Ta khẩn trương.
Không thấy Tề Ngôn!
Làm sao bây giờ!?
Làm sao bây giờ!?
Toàn bộ tiền của ta hắn đều cầm hết!
Một cô gái yếu đuối không có tiền, không có sức như ta sống thế nào được đây!?
… Tề Ngôn ngươi muốn bỏ trốn thì cũng phải báo với ta một tiếng trước rồi để lại cho ta ít tiền mà phòng thân chứ…
Cái tên xấu xa nhà ngươi! Hừ!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
10 chương
177 chương
3 chương
175 chương
73 chương