Hứa Lâm đáp lại một nụ cười như gió xuân, nhanh nhẹn đi đến bên cạnh ta ngồi xuống: “Ta vừa vào sân thi đấu, đã thấy muội.” “À.” Ta uống một ngụm nước mật ông: “Sao huynh lại không tham gia vào hàng ngũ giám khảo?” “Không muốn lãng phí thời gian đi làm mấy chuyện không có ý nghĩa này.” Nghe lời này của hắn, ta khó hiểu: “Vậy huynh đến xem trận đấu để làm gì?” Hứa Lâm không trả lời thẳng vấn đề của ta, như làm ảo thuật từ trong tay áo lấy ra một cái cái hộp nhỏ: “Đoán xem bên trong là cái gì” “Điểm tâm!” Ta nhào tới nhanh như hổ đói vồ mồi. Nhìn ta ba chân bốn cẳng mở cái hộp nhỏ kia, Hứa Lâm dở khóc dở cười: “Muội chỉ biết ăn thôi” “Có thực mới vực được đạo!” Ta ném lại cho hắn câu này, cái hộp nhỏ bị ta xâu xé cực kì tàn ác đến mức chẳng còn hình dạng cái hộp nữa. Hai ngón tay ta nhặt món đồ chơi nhỏ trong hộp: “Sao không phải là điểm tâm?” Hứa Lâm đại ca, không nên gây bất ngờ kiểu này, thế này ta hoàn toàn không có chút cảm giác kinh hỉ nào đâu. “Cái này dùng còn tốt hơn điểm tâm nhiều, ngộ nhỡ về sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì muội cứ cầm cái này đi tìm quan phủ, bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ muội.” Hứa Lâm giải thích chu đáo. Miệng ta giật giật, không phải là ta có một miếng Thiên Lôi giáo lệnh bài rồi sao, cần nhiều đồ như vậy làm gì, treo nhiều dễ trìm… Ơ, cái lệnh bài kia bề ngoài giống như cái Thái Thất Tịch cầm… Nghĩ đến đó ta cầm vật kia đẻ trước mắt xem xét tường tận,. Đó là một tấm kim bài nhỏ rộng bằng hai ngón tay, cao khoảng một ngón. một mặt khắc long phượng trình tường, mặt khác là bốn chữ triện cổ kì quái. Ta nghiên cứu cả buổi mới nghiên cứu ra bốn chữ kia là cái gì… Sau đó, ta im bặt… Hồi lâu, ta mới ngẩng đầu nhìn hướng Hứa Lâm: “Huynh là hoàng đế?” “Làm sao.” Hứa Lâm không màng danh lợi cười cười: “Nếu ta là hoàng đế có thể ở đây nói chuyện với muội sao?” “Ngược lại…” Nếu như Hứa Lâm là hoàng đế, lúc này còn không phải còn đang phải tích cực đi phân chia hạnh phúc cho chúng phi tần chốn hậu cung hay sao? Nhưng… bốn chữ “Như nhìn thấy trẫm” trên kia là thế nào? “Không cần quan tâm mấy chữ này” Hứa Lâm cướp kim bài trong tay ta, bỏ vào bọc nhỏ bên hông ta: “Cái này lai lịch đàng hoàng, muội yên tâm dùng là được” Ta lo nghĩ, lại lấy kim bài ra. Hứa Lâm thay đổi vẻ mặt: “Nhận lấy!” “Gấp gáp cái gì” Ta móc cái hà bao nhỏ trong ngực ra: “Ta để trong này”. Sau đó đem kim bài ném vào đống kia. Tất cả bảo bối đều ở trong này. A, thật nặng. Ta mang thứ đó cất kỹ, Hứa Lâm thở phào một hơi, ngữ khí thoải mái mà hỏi ta: “Xem xong trận đấu muội muốn đi đâu?” “Cùng với chiết khấu 70%…” Ta chỉ chỉ ban giám khảo trên ghế: “Cũng chính là Giang gia tiểu thiếu Giang Thận Tu cùng nhau du ngoạn giang hồ~!” “Giang Thận Tu?” “Ừm” “…” Hứa Lâm như có điều gì phải suy nghĩ. “Làm sao vậy?” Thấy hắn vẻ mặt nghiêm trọng, ta nhịn không được hỏi. “Không có gì” Hứa Lâm chần chừ, vẫn còn thận trọng nói với ta: “Muội, bất luận như thế nào cũng nhất định không thể động tình với hắn” Ta mờ mịt nói: “Cái gì?” Hứa Lâm vịn vai của ta, nghiêm túc nói: “Muội, không thể động tình” Hứa Lâm lời vừa thốt ra, hai ta nhìn nhau không nói gì, rơi vào trạng thái trầm mặc triệt để. Vừa nghĩ đến thân phận thầy bói của Hứa Lâm, trong long của ta có chút phiền muộn. Ý của Hứa Lâm là gì? Hắn đã tiên đoán được điều gì? Hoặc là hắn biết chuyện Giang Thận Tu không thể nhận ra người khác? Hay là Giang Thận Tu sẽ gặp kiếp nạn gì đó rất khủng khiếp? Hoang mang đầy đầu nhưng lại không biết hỏi từ đâu. Hứa Lâm chỉ lặng im, lại lặng im, tâm sự nặng nề mà nhìn ta. Không thể nào chịu nổi ánh mặt thâm thúy đến mức thấy rét lạnh của Hứa Lâm, ta quay đầu ra nhìn về phía dưới đài. Vừa mới một người dự thi đọc hết diễn cảm bài thơ ca cuối cùng, kéo lấy váy áo thật dài chậm rãi đi xuống sân khấu. Giang Thận Tu đang cùng Tề Ngôn rỉ tai nói thầm, có vẻ giống như trao đổi ý kiến. Nhìn cái lưng thẳng tắp của hắn, ta có chút hoảng hốt. Đột nhiên một nỗi khủng hoảng xông lên đầu, tựa như hắn sẽ cứ như vậy mà biến mất như không khí vậy. “Ôi…” Nửa tiệc, Hứa Lâm mới thở dài một tiếng: “Ý trời không thể trái. Là phúc hay là họa, phải xem vận mệnh của hắn a…” Đứng lên, Hứa Lâm vô thanh vô tức rời khỏi bàn tiệc dành cho khách quý của ta. Ta chỉ kinh ngạc nhìn cái sân khấu kia. Bỗng nhiên dưới đài tiếng người huyên náo, ta lúc này mới quay lại trận đấu đang tiếp tục. Tập trung nhìn vào, quán quân cũng đã được định. Trên bục một cô nương xinh đẹp đứng trên đài, sự nghiệp rộng mở, vẻ mặt hưng phấn. Tay của Thất Tịch vẫy xuống, mọi người lúc trước còn đang hoan hô ủng hộ bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Thanh thanh hắng giọng, quán quân cô nương cao giọng nói: “Cám ơn Ngũ Lương phái, cám ơn Cung Quảng, Thiên Lôi giáo, Giang Nam Giang gia đã cho ta cơ hội được lên sân khấu thể hiện bản thân. Đồng thời, cũng cám ơn cha mẹ, anh trai và chị dâu ta đã luôn thầm lặng ở phía sau giúp đỡ ta, không có bọn họ cũng sẽ không có ta hôm nay. Đương nhiên, ta muốn cảm tạ nhất, là sự một mực ủng hộ bảo vệ niềm đam mê ca hát của, là sự tín nhiệm cùng che chở của mọi người, để cho ta có thể đứng ở trên sân khấu này thực hiện ước mơ nhiều năm nay của ta! Cám ơn mọi người! Ta yêu tất cả!” Hôn gió ném ra ngoài, tiếng vỗ tay cơ hồ có thể nâng bổng cả sân khấu của Thiên Lôi giáo. Lúc này, ta lặng yên rời khỏi ghế khách quý. Thời gian cơm tối, Giang Thận Tu đã tìm được ngồi ở ta đang ngồi trên bàn đu dây ngẩn người. “Sao không đợi trận đấu xong rồi hẵng đi?” Vịn vào dây thừng trên bàn đu, Giang Thận Tu hỏi ta. Ta không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời. Vừa lúc, một loạt chim nhạn trên trời cao bay qua, khiến bầu trời xanh thẳm nhàm chán kia thêm phần vui tươi. Bầu trời xanh yên bình, mây trắng bay bay, gió thu mạnh mẽ thổi ngàn dặm. Quả nhiên, trời thu thật lạnh. Không được ta đáp lại, Giang Thận Tu cất cao âm điệu: “Hửm?” Ta cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào vấn đề này. Tại sao phải lui sớm? Ta tự hỏi mình. Đó là nỗi sợ hãi sự vắng lặng và tịch mịch của khúc cuối sau khi giã biệt? Hay là sợ hãi sự ngột ngạt, trống vắng khi sự náo nhiệt vui vẻ của bữa tiệc tới lúc tàn? Ta không biết cũng không muốn truy cứu. Vấn đề này với ta mà nói, quá nặng nề. Quá mức, nặng nề. Không muốn suy nghĩ nhiều, ta nhảy xuống bàn đu dây, cầm tay của Giang Thận Tu, cười nói: “Đi thôi, ăn cơm” Trong mắt Giang Thân Tu thoáng qua một tia sầu lo, lại cười: “Tốt, ăn cơm đi” Chân mới bước vào nhà ăn của Thiên Lôi giáo, một hơi lạnh đến thấu gan phổi bỗng ập vào mặt. Ta lạnh đến run lập cập, thổi ra hai luồng khí lên lòng bàn tay, đi theo sau lưng Giang Thận Tu vào phòng. “Thánh cô, thỏ ngọc đâu?” Cái giọng nữ này trong trẻo nhưng lạnh lùng như là giội một chậu nước đá, khiến cho ta mát từ đầu đến chân. Theo tiếng nhìn lại, là Cung chủ Cung Quảng Bạch Hàn Khê. Bạch Hàn Khê ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, trang nghiêm như một ngọn núi băng sơn ngàn năm. Thật đúng với cái tên Cung Quảng của nàng. Cái chữ “Hàn” trong tên của nàng kia. Có phải là bởi vì hơi lạnh phát ra từ nàng không? Nghĩ đến đó, ta trả lời: “Thỏ ngọc ở Ngũ Lương phái được nuôi rất tốt.” Bạch Hàn Khê nghe như vậy không nhìn ta nữa, ánh mắt rời xuống trên người Giang Thận Tu: “Nghe nói là Giang công tử cứu được Thánh cô?” Giang Thận Tu khiêm tốn thở dài nói: “Đúng là Tiểu Giang” “Nếu là Giang công tử cứu được Thánh cô, bổn cung sẽ ban cho ngươi niềm vinh dự nhất của Cung Quảng, là được…” Bạch Hàn Khê nói xong vén váy, nhích chân phải của mình lên: “Hôn chân phải của bổn cung” Giang Thận Tu đột nhiên cứng ngắc lại… Ta cũng cứng ngắc lại… Bạch cung chủ, cô khẳng định là cô không phải đang đùa đấy chứ? “Giang công tử đang chê bổn cung?” Bạch Hàn Khê âm thanh nghiêm túc hỏi, phảng phất trách cứ Giang Thận Tu không biết tốt xấu. Giang Thận Tu dở khóc dở cười. Không khí hiện trường đột nhiên hạ xuống âm độ. “Khục khục” Tư Không Cảnh hắng giọng, thành công đem sự chú ý của Bạch Hàn Khê tới đây: “Bạch cung chủ, nghe nói anh hung cứu Thánh cô hoàn toàn là một người khác, Giang tiểu thiếu chỉ là dẫn Thánh cô đưa đến Thiên Lôi giáo thôi… Bây giờ, lại để cho hắn được hưởng khen thưởng cao như thế, phải chăng đã quá ưu đãi rồi?” Làn váy Bạch Hàn Khê run lên, thu chân lại, cử động lần này ý tứ như là “Ngươi nha không chịu nói sớm.” “Đã như vậy, Giang công tử hôn mu bàn tay bổn cung là đủ.” Bạch Hàn Khê nâng lên tay ngọc thon dài, mười ngón xanh miết như nhau, xinh đẹp đến nỗi làm cho ta không khỏi nhớ tới Chân gà ngâm tiêu. Giang Thận Tu như được đại xá, tranh thủ thời gian nâng chân gà ngâm tiêu lên ngoạm một cái. Người bị gặm thần sắc cao ngạo, người gặm thì động tác vô cùng thành kính, đúng là một cảnh tượng tốt đẹp hài hòa. Việc nhỏ xen giữa đã xuong, mọi người cười cười nói nói, khoái hoạt mà ăn cơm. Ách, nếu như nói mọi người thì không tính đến Bạch Hàn Khê… Bởi vì cơm tối ăn no quá nên ta mất ngủ… Đầu bếp thiên lôi giáo tàn ác, đầu bếp Thiên Lôi giáo tàn ác, đầu bêp Thiên Lôi giáo tàn ác… Ta nguyền rủa Thiên Lôi giáo đầu bếp, trong giáo  Thiên Lôi trong giáo mò mẫm đi dạo muốn tiêu hóa tốt hơn giường ngủ. Sáng mai ta còn cùng với Giang Thận Tu ra đi bước chân vào giang hồ chứ! Đi vượt qua hành lang trồng nhiều cây hoa, ta lờ mờ nghe được ở góc rẽ có người đang nói chuyện. Ai mà có nhã hứng như vậy, hơn nửa đêm rồi mới bắt đầu đi nhìn sao ngắm trăng? Ta hiếu kỳ, rón ra rón rén đi đến, trốn ở phía sau hòn non bộ rình coi… A, đây không phải là Giang Thận Tu cùng cô nương đạt huy chương đồng trận đấu kia sao? Hai người bọn họ ở đây làm cái gì vậy? Giống như muốn trả lời câu hỏi của ta, nàng huy chương đồng nhăn nhăn nhó nhó nâng đầu thẹn thùng, thâm tình mà nói với Giang Thận Tu: ” Giang công tử, ta ngưỡng mộ chàng, đã rất nhiều năm… ” Ta thiếu chút nữa đứng không vững té trên mặt đất. Hẳn đây là — Đại, bí, mật, kinh, thiên, đang, được, thổ, lộ!? Ta thật có nhân phẩm… Vào được đến tận hiện trường…