Tiểu soái ca tại sao không nói chuyện nữa?” Bà chủ vén váy, một chân đạp vào cái ghế của Giang Thận Tu, một tay chống nạnh nhìn chằm chằm Giang Thận Tu, rất có khí thế ngươi hãy giải thích rõ ràng cho lão nương. “Ha ha” Giang Thận Tu nở một nụ cười vô cùng sáng lạn “Bà chủ cần gì để ý đến những lời ta vừa nói. Nếu như ngài cho rằng tuổi thanh xuân của mình là vĩnh viễn vạn năm thì người khác nói thế nào thì có ảnh hưởng gì đến ngài? Nếu như ngài cho rằng mình là một đóa hoa tàn, một người đẹp hết thời như vậy người khác có khen dung nhan ngài không gìa thì có ích lợi gì? Những thứ này hoàn toàn là ở trong tâm mình. Không bằng hãy đi con đường của mình để cho người khác nói gì thì nói đi!” Sau khi Giang Thận Tu nói xong, bà chủ nhìn hắn rất lâu rồi mới xoay người quát lên với Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, chiết khấu cho vị công tử này 60%” Giang Thận Tu liền khách khí ôm quyền: “Đa tạ bà chủ” “Không có gì” bà chủ tự nhiên mà bỏ cái chân từ trên ghế xuống: “Ngươi là người có tiền đồ, ta rất xem trọng ngươi” Dứt lời bà chủ nhanh như gió xoay người trở lại ghế dựa đằng kia ngồi xuống. Bà chủ ngồi ở đó vẫn không quên có thâm ý liếc nhìn chúng ta. “Bà chủ này không phải vừa ý ngươi rồi chứ?” Ta nói khẽ với Giang Thận Tu. Giang Thận Tu mang dáng vẻ khổ não nói: “Đúng rồi, ngộ nhỡ nàng vừa ý ta thì làm thế nào bây giờ?” “Vậy thì huynh cứ cưới nàng đi, nhìn đồ cưới của nàng xem, chậc chậc…” Giang Thận Tu từ buồn rầu biến thành vui cười, gõ vào đầu ta một cái nói: “Thần kinh” Buổi tối giờ Dậu. Theo lý thuyết thì giờ này mọi người đang bận bịu tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng lúc này bên ngoài khách điếm lại vây quanh một vòng lớn người. Ta đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, đầu người đông nghịt nối thành chữ phiến. Ta rất khó hiểu hỏi Tiểu Hoa lúc đi vào đưa thức ăn khuya: “Bên ngoài xảy ra án mạng sao?” Tiểu Hoa nhìn ta không chớp mắt, thấy nhưng không thể trách, nói: “Không có gì chỉ là Lê Hoa đại sư tỏ tình với bà chủ ta thôi” Lê Hoa đại sư? Ta vừa muốn hỏi Lê Hoa đại sư là ai thì đám người ở dưới đột nhiên rối loạn: “Đến rồi, đến rồi” Ta vội vàng thò nửa người ra cố gắng nhìn xem bên ngoài cuối cùng là ai đến. Chỉ thấy một người nam tử mặc trường bào bạch lê mang theo một cái đàn nhị hồ, tách đám người ra nhẹ nhàng đi tới. Hắn đứng lại trước cửa khách điếm ta ở, một gã tiểu sai vặt chạy tới để một cái ghế dài sau lưng hắn. Nam tử mặc trường bào bạch lê tiêu sái ngồi xuống ghế dài, một chân chống xuống đất, một chân đặt trên thanh trụ của ghế dài, lắp xong đàn nhị hồ, gảy một cái dây đàn… Tiếng đàn nhị hồ du dương vang lên, Lê Hoa đại sư ngẩng gương mặt u buồn kia lên, thâm tình nhìn bảng hiệu của khách điếm ta đang trọ, ẩn ý đưa tình đọc lên: “Nàng Là ai Trên bầu trời sáng chói Những ngôi sao Ta Là ai Nở rộ trên đất Hoa Dạ Hương. Ồ Không lên hỏi ta Tại sao Tại buổi tối Nở rộ Ồ Cũng không cần hỏi ta. Tại sao Hương thơm tỏa mãi Từ xa xưa Tất cả những thứ này Trên thực sự đều vì nàng Ta Chỉ vì nàng Mà đến” Tiếng vỗ tay như sấm động. Nghênh đón Lê Hoa đại sư là một chậu nước giội vào người. Tay Lê Hoa đại sư vẫn không ngừng nghỉ kéo đàn nhị hồ, vẫy vẫy tóc còn ướt lại ngâm tiếp: “Nước rửa chân của nàng Không ngờ Như vậy mà Tản ra Hương thơm của hoa nhài. Tựa như mùi hương trên người Tỏa ra mùi thơm của hoa nhài. Khuôn mặt A Ta yêu điều này của nàng. Tỏa ra mùi thơm hoa nhài Khuôn mặt Ta cũng yêu điểm này của nàng Đỏ ửng như ớt nóng Tình nồng A Ta yêu Ta yêu nàng Nàng cũng đến yêu ta đi. Âm thanh đàn nhị dừng lại im bặt. Lê Hoa đại sư ném một cái hôn gió về phía khách điếm ta trọ. Tiếng vỗ tay như sấm, như dời núi lấp biển. Ta không nói gì khép của sổ lại Yêu thật đúng người…Làm cho người khác sởn hết cả gai ốc Sáng sớm chim có sâu để ăn, người dậy sớm… Tay ta bưng một chậu rửa mặt nhỏ, nói với bà chủ đang bổ củi trong hậu viện: “Chào buổi sáng bà chủ” “Chào buổi sáng” Bà chủ trả lời ta một tiếng, roi dài trong tay chém ra, miếng gỗ ngay ngắn dựng thẳng trên mặt đất “Ba” một tiếng bị chia làm hai nửa. Ta cảm thán cao nhân trong thiên hạ không thiếu cái lạ, ta nói với bà chủ bằng lời phát ra từ nột tâm: “Bà chủ ngươi thật là lợi hại” Bà chủ lại giơ roi ra: “Đương nhiên”  Lại một miếng gỗ được bổ tốt. Đặt chậu rửa mặt nhỏ bên cạnh giếng, kéo thùng treo:  “Tối hôm qua Lê Hoa đại sư nhắm vào cô sao?” Vừa nghe ta nói như vậy, dáng vẻ bà chủ có chút nhức đầu: “Hắn giống như một miếng da trâu vậy, ném thế nào cũng không thoát được” Ta đong đưa thùng treo bên giếng nước nói: “Ta thấy mọi người đối với hắn quá nhân từ rồi” Bà chủ ngừng công việc trong tay: “Xin cô nương chỉ giáo cho?” Đổ nước vào trong chậu, ta nói: “Giống như tối hôm qua, mọi người cũng chỉ hắt vào hắn một chậu nước rửa chân, chẳng có chút uy lực nào.” Bà chủ lôi nhẹ roi trong tay: “Cô nương cho là?” “Có lẽ các ngươi lên đổ một chậu nước sôi xuống đó, ôn nhu như vậy làm gì?” “Ý kiến của cô nương rất hay” Trong lúc ăn điểm tâm, Tiểu Hoa phục vụ chu đáo kể cho chúng ta biết ngọn nguồn của chuyện gió trăng này… Người mặc trường bào bạch lê đàn nhị hồ tối hôm qua họ Vương tên Lê Hoa, nam chưa lập gia đình, là con trai độc nhất của bang chủ Phủ Đầu bang, tương lai sẽ là bang chủ của Phủ Đầu Bang. Người ta gọi là Lê Hoa đại sư vì một tay viết chữ đẹp của hắn, trên giang hồ tương truyền  “Lê Hoa thể”  một chữ đáng giá nghìn vàng. Một tháng trước hắn đi ngang qua khách điếm của ta, Vương Lê Hoa vừa thấy đã yêu bà chủ xinh đẹp như hoa, hắn bắt đầu theo đuổi bà chủ. Ban đầu là tặng hoa, đưa thư tình, đưa bảo thạch, nhẫn kim cương, càng về sau thì lại càng tự làm khổ mình, đọc thơ tình, hát tình ca dưới ánh trăng để nói lên nỗi lòng. Vương Lê Hoa trở thành nhân vật quan trọng, chuyện hắn oanh oanh liệt liệt theo đuổi bà chủ được mọi người nói chuyện say sưa. Mà lòng bà chủ chính là làm bằng sắt sống chết không chịu động tình, mỗi ngày đều báo đáp hắn bằng một chậu nước rửa chân thúi hoắc. Có mấy lần bị hắn chọc cho nóng nảy liền trực tiếp tự mình trói người lại, roi thép, ngọn nến, kìm sắt, cực hình thay nhau ra trận chỉnh cho Vương Lê Hoa kia không còn hình người Ai biết tên Vương Lê Hoa kia càng ngăn cản lại càng dũng cảm, thế công không kém đi lại càng cố chấp hơn. Bị bà chủ ngược đãi như vậy Vương Lê Hoa chỉ nói một câu: “Ta vui vẻ chịu đựng mà” Nghe xong Tiểu Hoa nói khái quát sự việc, ta bắt đầu đồng tình với hai huynh muội Vương gia. Điều kiện của Kim Lê Hoa đều không tệ, sao lại thích người dị hợm như vậy chứ? Rõ ràng là sẽ không có kết quả… Hai người bọn họ thật đáng thương. Vương bang chủ thật đáng thương. Phủ Đầu Bang thật đáng thương. Ăn xong điểm tâm, ta và Giang Thận Tu muốn đi một chỗ chơi. Lên ngựa rồi ta lại do dự. Suy nghĩ một chút, ta liền tung người xuống ngựa chạy vào khách điếm tìm bà chủ “Bà chủ, ta nghĩ là ta có thể giúp cô” Vong tình thủy chế tạo rất rườm rà, vừa phải chưng vừa phải pha trộn với nhau, lại vừa phải chưng khô, làm ta bị giày vò gần chết. Hôm nay ta đang mài thuốc bột thì phát hiện thiếu một loại thuốc dẫn. Tìm cả buổi ở khách điếm  cũng không thấy bà chủ, hỏi người làm mới biết nàng và Giang Thận Tu ra phố mua đồ. Ta vừa muốn bảo tiểu nhị đi mua cho ta vật này, đột nhiên ta nhớ ra đã từng thấy vật này trong thư phòng của bà chủ. Thuốc dẫn này là giấy Tiết Đào tiên* màu xanh nhạt. *Tiết Đào tiên: Là một loại giấy do nữ thi sĩ Tiết Đào (768 – 831) chế tạo ra. Khi ở Hoãn Hoa khê, bà chế tạo một thứ giấy hoa thông, và một thứ giấy màu đỏ thẫm có vẽ năm sắc rất đẹp, gọi là Tiết Đào tiên. Người phát minh ra Vong tình thủy thật biến thái. Màu sắc đơn giản, màu sắc đơn giản. Ta lẩm bẩm tìm ở thư phòng của bà chủ. Tuy nói chưa được cho phép mà động vào đồ đạc của người ta là không lễ phép, nhưng bà chủ là người hào phóng, chắc chắn sẽ không so đo với người lỗ mãng như ta… Ha ha, tìm thấy rồi. Ta rút ra một chồng giấy Tiết Đào tiên đủ loại màu sắc, mới xoay người lại thì một loạt sách trên giá ầm ầm rơi xuống. Ta choáng váng mặt mày. Chẳng phải ta chỉ rút một chút giấy thôi sao, tại sao giá sách lại như vậy… Được rồi, người xui xẻo thì không có cái gì có thể cản được. Ta cam chịu số phận ngồi xổm xuống nhặt một quyển sách lên. Khi nhặt đến quyển thứ tám thì một bức thư với chữ viết rất đẹp từ trong sách rơi ra. Đây là cái gì? Ta cầm bức thư kia lên, chỉ thấy trên đó viết một bài thơ nhỏ: “Tôn tiền nghĩ bả quy kỳ thuyết, Vị ngữ xuân dung tiên thảm yết. Nhân sinh tự thị hữu tình si, Thử hận bất quan phong dữ nguyệt. Ly ca thả mạc phiên tân khuyết, Nhất khúc năng giáo trường thốn kết. Trực tu khán tận lạc thành hoa, Thuỷ cộng xuân phong dung dị biệt.” Dịch thơ: Trước ly tính chuyện về nhà, Ngại ngùng chưa nói, xuân đà biến suy. Thế nhân là giống tình si, Hận này đâu phải tại vì gió trăng. Chia tay ngại khúc ly ca, Một chương đã đủ xót xa ngậm ngùi. Thử trông thành Lạc hoa rơi, Gío mưa xuân cũng dễ thời biệt ly. Là bài “Ngọc xuân lầu”  của Âu Dương Tu. Ta liếc nhìn phần ký tên trên bức thư liền ngây người Lãnh Diệp Thanh ngày 13 tháng 8 hạ bút Trời ạ, bà chủ này và Lãnh Diệp Thanh có gian tình gì đây a a a